Ta thở phào nhẹ nhõm, không dám lộ diện nữa, chỉ có thể chui vào trong khối ngọc này.
Ta đã đi theo vị tướng quân trẻ tuổi này được năm ngày và ở trong doanh trại của họ.
Ta biết hắn tên Ứng Chiêu, là con trai của Hộ Quốc Đại Tướng Quân, lần này đến đây là để tiêu diệt quân phản loạn.
Hắn luôn giữ khối ngọc bội này bên mình, khi ra khỏi thành để tiêu diệt kẻ thù, rất nhanh hắn đã lấy được đầu của thủ lĩnh quân phản loạn.
Binh lính phía sau reo hò, hắn tỏ ra rất cao hứng, cất cây giáo, lớn tiếng nói: “Chỉ với các ngươi mà muốn dấy binh tạo phản, đừng đánh giá quá cao năng lực của mình, tốt hơn hết là các ngươi đầu hàng càng sớm càng tốt đi."
Khi kẻ địch bị hắn đánh bỏ chạy, hắn cưỡi ngựa, ngẩng cao đầu cười lớn: “Đánh trống thu binh”.
Ứng Chiêu ở trong quân doanh có danh tiếng rất cao, phần lớn thời gian hắn ở bên ngoài huấn luyện binh sĩ.
Chỉ đến ban đêmn khi nhàn rỗi, hắn mới ngồi trong lều lấy khối ngọc bội cẩn thận vuốt ve, vẻ mặt hết sức dịu dàng.
Ta nhìn vào đôi mắt sáng ngời của hắn, khiến cho một con quỷ như ta cũng phải đỏ mặt.
Hắn đặt khối ngọc bội sang một bên, vừa ngắm trăng vừa thổi sáo trên tường thành của địch.
Ta nghĩ có lẽ hắn đang nhớ một người nào đó.
Ngày hôm sau, ta đã biết được kết quả.
Ta bị ném xuống bãi cỏ bên ngoài lều, nắng nóng bỏng rát khiến ta vô cùng đau đớn.
"Đừng nghĩ đến con tiện nhân đó nữa. Hoàng thượng đã ban hôn cho ngươi và thiên kim nhà Thừa tướng rồi, sau khi trở về sẽ lập tức cử hành đại hôn."
"Phụ thân, con sẽ không lấy nàng ta. Chờ lần này con đại thắng trở vê, lập được công trạng, con sẽ xin hoàng thượng ban hôn cho con và Vân Đinh."
"Hỗn xược, nó có thân phận gì? Ngươi có thân phận gì? Thành thân với nó chẳng khác nào làm bẩn cánh cửa nhà họ Ứng chúng ta.”
Cuối cùng, bọn họ rời đi trong tâm trạng bực tức, không vui, Ứng Chiêu ra ngoài tìm ngọc bội.
Thấy hắn đi càng lúc càng xa, ta sắp bị mặt trời chiếu đến hồn phi phách tán, nên đành phải lên tiếng gọi: “Ta ở đây, ta ở đây”.
Hắn nghe tiếng, đi tới nhặt ngọc bội lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Vừa rồi là nàng nói chuyện phải không?”
“Mau đưa ta về lều đi, mặt trời nóng quá.”
Hắn đưa ta trở lại doanh trại: “Nàng là ai, tại sao lại ở trong ngọc bội của Vân Đinh.”
Ta đem mọi chuyện kể hết một lần cho hắn nghe.