Chương 43: Góc khuất 22: Sẽ không cô đơn nữa (tt)

Nở nụ cười kín đáo, Trọng Lâm bấy giờ mới hạ tay xuống rồi quay lưng bước đến chiếc bàn được đặt ngay tấm kính lớn, nơi có thể nhìn bao quát cảnh vật bên ngoài. Về phía Hạ Tuyết, lòng thở phào nhẹ nhõm khi Trọng Lâm đã chịu buông tha mình khỏi cái trò dò xét bằng ánh mắt đầy sự thích thú ban nãy. Thật sự, anh chàng này gây cho cô cảm giác khá bất an.

“Đừng đứng đó nữa, em đến đây ngồi xuống đi nào.”

Lời yêu cầu cất lên đột ngột của Trọng Lâm làm Hạ Tuyết thoáng giật mình. Cô thấy hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa dài ngay sát bàn, tay cầm ly rượu thuỷ tinh và mắt thì hướng qua chỗ kế bên như kiểu lệnh cho cô hãy ngồi ở đấy… Giống một chú cún con biết vâng lời, cô lầm lũi nhích đôi chân đi lại gần và chậm rãi thả mông xuống chiếc nệm êm ái. Dĩ nhiên, cô ngồi cách hắn một khoảng vừa đủ để không phải rơi vào “vùng nguy hiểm”.

“Rượu hay trà?” – Trọng Lâm lặp lại câu hỏi ban nãy.

Rượu là thứ khiến người ta dễ chết nhất vì thế chẳng dại gì mà uống thứ ấy vào lúc này. Đồng tình với ý nghĩ đó nên Hạ Tuyết bèn bảo ngắn gọn: “Trà.”

Lại nở nụ cười ẩn ý, Trọng Lâm cầm bình trà sứ lên rót nhẹ nhàng vào chiếc tách nhỏ. Trong lúc quan sát nhất cử nhất động từ cậu ấm tinh ranh ấy thì Hạ Tuyết chợt thấy ngay cổ tay phải hắn có bốn năm vết sẹo mờ nằm chồng lên nhau. Kiểu này giống như… Chẳng chần chừ, cô liền hỏi:

“Sao cổ tay anh nhiều sẹo vậy?”

Lặng im chốc lát, Trọng Lâm đặt ấm trà xuống bàn rồi cười cười trả lời:

“Tôi cắt mạch máu tự tử đấy!”

“Hả?!” – Hạ Tuyết kinh ngạc – “Cắt mạch máu tự tử? Vì sao? Lúc nào?”

“Em đừng cuống quýt lên như thế.” – Trọng Lâm thở hắt, bắt đầu nhớ lại khoảng ký ức được chôn giấu trong quá khứ – “Năm mười lăm tuổi, đó là thời kỳ kinh khủng nhất tôi từng đối mặt. Không bạn bè, không ai quan tâm, không ai yêu thương và những trận đòn tàn khốc từ bố già của tôi cũng nhiều hơn. Tâm lý bị ức chế nên nhiều lần tôi cắt mạch máu để tự sát như giải thoát chính mình. Tiếc thay, lần nào tôi cũng được cứu. Hành động này lặp đi lặp lại năm sáu lần cho đến lúc tôi hiểu rằng bản thân chẳng thể thoát bằng cái chết… Đã hơn năm năm rồi, giờ những vết cắt đau đớn này trở thành sẹo, mãi mãi không thể biến mất.”

Lắng nghe Trọng Lâm kể, gương mặt Hạ Tuyết đầy vẻ xót xa. Có tin được chăng, một đứa trẻ mới mười lăm tuổi mà đã nhiều lần tự tử bằng việc cắt mạch máu để mong bản thân được giải thoát. Thật khủng khϊếp! Cô không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc con người đó đã có cuộc sống như thế nào…

“Anh khổ đau đến thế ư?” – Hạ Tuyết nhìn sang chàng trai, hỏi khẽ.

Trọng Lâm cười nhạt nhẽo và dù cố che giấu nhưng đôi mắt ấy vẫn phản chiếu một nỗi buồn da diết khôn nguôi.

“Phải… vì tôi quá đơn độc!”

Câu trả lời đó khiến cơ thể Hạ Tuyết bất động để rồi một cơn xúc động kéo đến. Và cũng vào giây phút ngắn ngủi ấy, cô đã làm một hành động không kịp suy nghĩ… Nhổm người dậy trên ghế sofa, Hạ Tuyết nhích đến gần Trọng Lâm đồng thời giơ hai tay ra ôm lấy đầu hắn, áp mặt hắn vào ngực mình. Chỉ là bản năng. Việc làm này không được điều khiển bởi lý trí. Đơn giản là, Hạ Tuyết muốn che chở cho người con trai mang tâm hồn yếu đuối.

Còn Trọng Lâm, hắn hết sức kinh ngạc trước sự việc đang diễn ra bời bản thân chưa thật sự trấn tĩnh. Hành động dịu dàng từ Hạ Tuyết quá nhanh khiến hắn cứ ngỡ đây chỉ là mơ! Không… Hắn cảm nhận rõ ràng hơi ấm nồng nàn của một vòng tay mềm mại, của một thân thể mảnh mai nhưng mạnh mẽ. Và hắn hoàn toàn chìm đắm trong thế giới đó.

“Đừng lo, từ giờ anh sẽ không phải cô đơn nữa!” – Hạ Tuyết vuốt nhẹ mái tóc còn ướt nước của chàng trai, thầm thì.

Lần đầu tiên, Trọng Lâm nghe rõ tim mình ngừng đập. Mọi thứ xung quanh bỗng dưng sáng bừng và bình yên lạ lùng. Hắn thấy ngợp thở vì một dòng cảm xúc mạnh mẽ trỗi dậy xâm chếm hết tâm hồn vốn dĩ đã băng giá. Ấm. Vô cùng ấm áp. Đã có người cho hắn tình thương mà bản thân luôn khao khát. Sự trống trải dần dần được lấp đầy…

Không thấy Trọng Lâm phản ứng, Hạ Tuyết ngạc nhiên lên tiếng:

“Anh ngủ sao?”

Một khoảng lặng kéo đến. Sau đó, giọng Trọng Lâm vang khẽ đồng thời có thể nghe rõ tiếng cười cực kỳ thích thú: “Ngực em thơm thật!”

Phát hiện mình đang làm một hành động vô cùng nguy hiểm lẫn rồ dại, Hạ Tuyết liền đẩy Trọng Lâm ra nhưng xui xẻo thay hắn đã ôm chặt lấy hông cô còn mũi thì hít nhẹ lớp vải áo trước ngực, nơi đang che vùng da hấp dẫn kia.

“Em muốn thoát sao, trễ rồi!”

Ngay tức khắc, Hạ Tuyết cảm giác cả người bị đẩy mạnh nằm vật xuống ghế sofa. Lúc trấn tĩnh lại, cô sửng sốt thấy Trọng Lâm ở phía trên người mình, hai tay chống lên lớp nệm dày cùng vẻ mặt gian tà hết sức.

“Tôi đã cố kiềm chế bản thân nhưng em lại kí©h thí©ɧ tôi bằng cái việc vừa rồi. Đó gọi là để mỡ trước miệng mèo.” – Trọng Lâm nhoẻn miệng cười.

Trông tình huống bắt đầu tồi tệ, Hạ Tuyết nắm chặt vai áo tên đại ma đầu, dùng hết sức lực đẩy hắn ra. Nhưng thân hình hắn quá nặng, lại cộng thêm sức mạnh của một tên con trai nên cô hoàn toàn thất bại.

“Tránh ra ngay! Tôi phải ngồi dậy!”

Thấy đôi mắt kiên quyết và đầy đe doạ của Hạ Tuyết, Trọng Lâm chẳng những không nể nang mà còn vui thích hơn. Cô gái mình yêu đang nằm trước mặt, lại trong tư thế quyến rũ thế này thì dại gì hắn bỏ qua. Thời điểm hiện tại, như Gia Cát Lượng Khổng Minh nói: Thiên thời, địa lợi, nhân hoà.

“Tôi ôm anh chỉ vì muốn an ủi…”

Hạ Tuyết ngưng bặt khi Trọng Lâm nhẹ nhàng nắm những sợi tóc đen dài ướt nước của mình lên môi, hôn nhẹ. Chưa hết, cô còn thấy ánh mắt hắn sâu thăm thẳm vô cùng nồng nàn và nhẹ nhàng kể cả sự nghiêm túc nữa.

“Này, không được đâu…”

Mặc Hạ Tuyết hết lời ngăn cản, Trọng Lâm vẫn chậm rãi cúi mặt xuống sát ngay tai cô, nói rõ từng từ: “Đêm nay, em phải là của tôi!”

Dứt lời, Trọng Lâm hôn lên vành tai Hạ Tuyết rồi khẽ khàng lướt đôi môi xuống cổ cô. Tay phải hắn vuốt ve chiếc đùi mảnh mai kia xong thì từ từ đưa lên nắm lấy dây cột của áo choàng tắm, nhẹ nhàng tháo lỏng ra. Còn Hạ Tuyết thì nhăn mặt mỗi lần môi Trọng Lâm chạm vào da thịt mình. Trái tim trong l*иg ngực muốn nổ tung, cơ thể nóng rực một cách kỳ lạ. Cái chuyện kinh khủng này tuyệt đối không được xảy ra! Với suy nghĩ đó, Hạ Tuyết phản kháng kịch liệt, cố để đẩy mạnh cái tên xấu xa bỉ ổi này.

“Dừng lại, Trọng Lâm!.. Không được! Đồ xấu xa! Bỉ ổi! Đồ bá đạo! Tôi gϊếŧ anh!” – Hạ Tuyết hét lớn đến nỗi tưởng chừng phá tan cả du thuyền.

Sau tiếng thét chát chúa nọ, Hạ Tuyết bỗng thấy Trọng Lâm đã ngừng tấn công mình. Môi và tay hắn không “quậy” nữa. Cô còn chưa hết ngạc nhiên thì anh chàng họ Trọng liền bật người ra, ngồi mạnh trở lại vị trí cũ.

“Oải thiệt!” – Trọng Lâm gãi đầu, thở dài thườn thượt – “Cưỡng ép cô gái mình yêu chẳng dễ chút nào! Haizzz…”

Đơ người trong mấy giây, Hạ Tuyết sực tỉnh và lập tức dựng người lên. Co người, cô giữ chặt chiếc áo choàng tắm còn mắt thì nhìn hắn chằm chằm.

“Anh là đồ tồi!”

“Em tưởng tôi sướиɠ lắm hả? Đυ.ng vào người em mà tim tôi như muốn vỡ! Cả người căng cứng, lòng hồi hộp chết được!”

“Anh bệnh à?” – Hạ Tuyết nhíu mày, quên mất mình vừa bị “tấn công”.

Thở dài, Trọng Lâm lại nở nụ cười khinh khỉnh:

“Có lẽ khi làm chuyện đó với người mình yêu thì sẽ mang tâm trạng thế.”

“Người mình yêu?”

Trông đôi mắt tròn xoe của Hạ Tuyết, Trọng Lâm nhanh chóng chồm người lại gần và đưa tay ôm chặt cô vào lòng. Tưởng hắn muốn giở trò lần nữa nên Hạ Tuyết tiếp tục phản kháng.

“Nè…”

Ngừng hành động chống cự, Hạ Tuyết ngạc nhiên vì nghe chất giọng nhỏ nhẹ từ Trọng Lâm. Lạ thay, cô cảm giác như hắn sẽ không làm gì mình cả.

“Tôi sẽ chờ. Chờ đến lúc em hoàn toàn tự nguyện thuộc về tôi! Khi ấy, tôi sẽ rất hạnh phúc nếu là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của em!”

Hạ Tuyết ngồi trân mình trên ghế và bất động trong vòng tay Trọng Lâm. Rồi chẳng rõ thế nào mà tiếp đến, cô lại ôm hắn – kẻ bá đạo xấu xa…

Đêm đó thật dài.