Chương 42: Góc khuất 22: Sẽ không cô đơn nữa

Hai người còn đang ôm nhau thì bỗng âm thanh bùm bùm vang lên làm khuấy động sự tĩnh lặng tại bờ sông đêm. Là pháo hoa. Mấy tia sáng lung linh được bắn lên từ du thuyền Queen. Có lẽ đây là tiết mục dành để chúc mừng sinh nhật Ngọc Hà. Rời khỏi lòng chàng trai, Hạ Tuyết lau dòng nước mắt đã khô, tròn xoe mắt nhìn phía xa: “Pháo hoa đẹp quá!”

“Tôi và em trở lại tàu Queen ngắm pháo hoa nhé.” – Trọng Lâm ân cần.

Thoáng lưỡng lự, Hạ Tuyết lắc đầu nói nhỏ:

“Tôi không muốn lên du thuyền đó… Chỉ hai chúng ta thôi, được chứ?”

Cười cười trước yêu cầu ngượng ngùng của cô nàng, Trọng Lâm liền đảo mắt nhìn xung quanh. Có một chiếc cano mini màu trắng ở gần bến…

Chiếc cano mini chạy vèo ra giữa sông thì ngừng lại, trên đó Hạ Tuyết với Trọng Lâm đang ngồi. May là lúc trước có tập lái cano vài lần nên cậu ấm này mới điều khiển được thứ phiền phức ấy. Cái trò ngắm pháo hoa trên cano như vậy cũng khá thú vị!

“Ở vị trí này được chứ?” – Trọng Lâm nhìn quanh bốn bề toàn nước là nước.

“Ừm, xa xa thuyền Queen một tí nhưng đủ để thấy rõ toàn cảnh pháo hoa.” – Hạ Tuyết ngước mắt lên vòm trời đêm sáng rực bởi những tia sáng đủ màu.

“Kiểu này có giống như đang hẹn hò không?”

Tim chợt đập mạnh khi Hạ Tuyết nghe Trọng Lâm hỏi vu vơ. Hẹn hò ư? Tâm trạng bối rối quá đỗi khiến cô bẻ lái câu chuyện sang hướng khác:

“Sao anh biết tôi xuống bến mà đuổi theo?”

Ngã người ra sau một tí, Trọng Lâm hít hà hơi và kéo dài giọng đáp:

“Dù em có bỏ trốn đến nơi đâu xa thật xa đi nữa, tôi vẫn có cách của riêng mình để tìm ra em!”

Mắt Hạ Tuyết mở to khi nhìn tay cậu ấm tà đạo đó. Ít giây sau, cô khẽ quay đi vì mặt tự dưng đỏ bừng, bảo nhạt: “Khéo mồm!”

Quan sát dáng vẻ lóng ngóng của Hạ Tuyết, Trọng Lâm liền cười khỉnh… Rồi một cách nhẹ nhàng, hắn kín đáo tiến lại gần cô hơn. Lúc đã ở vị trí thích hợp, hắn thích thú kề môi sát ngay tai đối phương, gọi khẽ:

“Này, Hạ Tuyết.”

Giật mình, Hạ Tuyết lập tức xoay qua. Cô suýt đứng tim khi mặt Trọng Lâm ở quá gần, đến nỗi giữa họ không hề tồn tại một khoảng cách gì cả.

Dẫu có thế nào thì… bằng một cách riêng của mình, tôi vẫn sẽ tìm được đường đến bên em!

Quýnh quáng và không kịp suy nghĩ, Hạ Tuyết liền dùng tay đẩy mạnh Trọng Lâm ra. Và tiếp theo thì BÙM! Âm thanh của một cú rơi xuống nước vang lớn khiến cô hết hồn. Đưa mắt nhìn trở lại, cô hốt hoảng khi cậu ấm danh tiếng… biến mất! Hoá ra hắn ngã xuống nước! Tức thì, Hạ Tuyết mau chóng nhích người đến mép cano, hướng mắt xuống làn nước vừa mới dao động. Đêm làm mặt sông tối om, tầm nhìn bị hạn chế nên cô chẳng thấy bóng dáng tên đại ma đầu đâu hết. Cô tự hỏi trong lo lắng rằng, liệu hắn có biết bơi không? Sợ hãi, cô cất tiếng gọi thất thanh:

“Trọng Lâm! Trọng Lâm! Anh…”

Thình lình từ dưới dòng sông phẳng lặng, hai bàn tay đưa lên nắm chặt bờ vai Hạ Tuyết rồi kéo mạnh cô rớt xuống dưới. May là bản thân biết bơi nên cô mau chóng trồi lên trên mặt nước và thấy Trọng Lâm cười khỉnh trong khi nửa thân trên thì dựa vào cano, nửa thân dưới lại chìm trong nước giống mình. Hắn vừa chơi cô một vố để trả đũa.

“Quá đáng! Sao anh có thể đột ngột kéo tôi như thế? Lỡ tôi không biết…”

Chẳng để Hạ Tuyết dứt lời là Trọng Lâm dùng tay giữ đầu cô đồng thời để bờ môi cả hai nguyện chặt vào nhau. Vô cùng sửng sốt trước màn hôn nhau dưới nước hiện tại, Hạ Tuyết đơ của người chẳng nhúc nhích được gì dù là một ngón tay. Nói chính xác hơn, hắn không cho cô có cơ hội vùng thoát… Nhưng cô thiết nghĩ, mình cũng không cần thoát khỏi tên đáng ghét này làm gì. Hãy cứ để hai người tan chảy vào nhau. Đang hôn “cao hứng” thì chợt bụp… Hạ Tuyết và cả Trọng Lâm đều nhăn mặt ôm mũi. Vẻ như, mũi của họ vừa va chạm nhau ngoài ý muốn và nó khá là đau.

“Thật là, hôn bao nhiêu lần rồi mà em còn để mũi đυ.ng mũi.” – Trọng Lâm thở dài chán ngán bởi cảnh hôn lãng mạn bị cắt ngang lãng xẹt.

“Thì dù sao, tôi cũng chưa quen lắm.” – Hạ Tuyết cố chữa ngượng rồi tự dưng nhảy mũi – “Hắt xì!!!”

“Cảm lạnh rồi đấy! Chắc chúng ta phải lên thuyền Queen để thay quần áo.”

“Phải lên đó ư?”

“Chính em xô tôi xuống nước trước còn gì, giờ lẽ nào lại mặc bộ đồ ướt.”

Giấu tiếng thở dài, Hạ Tuyết đành cùng Trọng Lâm bơi lại chỗ chiếc cano.

… Bật đèn sáng, Trọng Lâm và Hạ Tuyết đi vào trong phòng. Đây là phòng ngủ loại vừa. Ban nãy vừa mới len lén bước lên du thuyền thì cả hai gặp ngay người phục vụ. Hỏi han vài thứ xong họ nhanh chóng vào tạm đây để tránh bị những người nọ trông thấy nếu không thì phiền phức lắm.

“Em vào trong đó thay đồ, còn tôi ở ngoài đây. Ok?” – Trọng Lâm nhìn sang Hạ Tuyết đứng co ro vì lạnh, chiếc váy hồng phấn ướt nhem mỏng tanh.

“Ừm…” – Hạ Tuyết đáp nhưng với vẻ hơi lo lắng.

Dường như hiểu Hạ Tuyết nghĩ gì khi thỉnh thoảng nhìn về phía mình, Trọng Lâm cầm một trong hai chiếc áo choàng tắm lên đưa cho cô, cười tà đạo:

“Đừng lo, tôi không tấn công em đâu! Tốt nhất em nên thay bộ váy ướt đó ra trước khi tôi kịp nhìn thấy hết và đổi ý!”

Nghe xong, Hạ Tuyết lập tức nhìn xuống và bấy giờ mới phát hiện cái váy màu hồng phấn mình mặc gần như trong suốt do ướt nước, chẳng những thế nó còn ôm sát người và để lộ từng đường nét cơ thể. Nhanh như cắt, cô chụp lấy áo choàng tắm trên tay anh chàng, áp vào người hòng che lại.

“Nếu anh mà giở trò, tôi nhất định không tha! Tôi vào phòng tắm thay đồ.”

Chỉ chờ cho câu nói kết thúc là Hạ Tuyết tức tốc chạy vào phòng tắm, đóng cửa cái rầm. Còn lại một mình, Trọng Lâm nhếch mép cười khỉnh. Hắn thấy hơi bất công khi ở cùng cô gái mình yêu mà lại chẳng thể làm gì được ngoài việc cần tỏ ra lịch sự và đàng hoàng tử tế. Vốn, hắn là một kẻ xấu xa cơ mà!

“Chà, thời cơ thuận lợi thế này nhưng phải làm người tốt quả thật vớ vẩn.” – Lầm rầm trong miệng, Trọng Lâm từ từ lột chiếc áo ướt ra.

Về phía Hạ Tuyết, sau khi xem kỹ chốt cửa hơn mười lần thì cô mới an tâm trút bỏ bộ váy trên người xuống. Vớ tay lấy khăn lông lau khô cơ thể, cô cứ không ngừng nghĩ đến chuyện lát nữa chẳng biết nên làm gì với tên đại ma đầu kia trong lúc chờ người phục vụ mang quần áo mới vào cho cả hai. Hồi hộp. Hạ Tuyết vốn hiểu Trọng Lâm là kẻ gian tà vả lại hắn thường hay tấn công mình chính vì vậy cô càng lo lắng gấp bội bởi bây giờ hai người chỉ mặc mỗi áo choàng tắm. Nhắm mắt, cô cầu mong đừng xảy ra việc gì tệ hại!

Dẫu rất muốn nhốt mình trong phòng tắm luôn nhưng cuối cùng Hạ Tuyết cũng phải đi ra ngoài để sưởi ấm bằng máy điều hoà. Đóng cửa xong xoay người lại, cô suýt thét to vì giật mình khi thấy Trọng Lâm đứng ngay trước mặt tự lúc nào. Hắn mặc áo choàng tắm, hướng đôi mắt đầy tà tâm vào cô.

“Tôi còn tưởng em ngủ trong đó luôn rồi chứ.” – Giọng Trọng Lâm giễu cợt.

Cố lấy lại nhịp thở bình thường, Hạ Tuyết đưa tay đẩy nhẹ tên đại ma đầu này ra xa một chút bởi hắn cứ xáp xáp cơ thể sát vào mình, nói nhạt:

“Tôi lau tóc nên mới ở trong ấy hơi lâu. Ờ ờm, anh đứng xa xa tí.”

“Sao vậy, sợ tôi tấn công hả?”

Đối diện, Hạ Tuyết không đáp mắt thì đảo liên tục do sự bất an dâng cao còn tay thì ép chặt cổ áo choàng tắm. Cô hồi hộp đến mức đầu óc căng cả lên. Còn Trọng Lâm, biết rõ tâm trạng lo âu của Hạ Tuyết nên hắn càng lấn tới gần hơn. Hai tay chậm rãi đặt lên cánh cửa phòng tắm phía sau lưng cô, hắn để gương mặt cả hai đối diện nhau khá gần…

“Có muốn uống chút rượu hay trà cho ấm không?”

“Hả? À ừ…”