Chương 29: Góc khuất 15: Ái tình (tt)

“Hay làm người yêu tôi đi! Vậy thì em không cần học hành hay làm thêm mà vẫn có tiền.”

Quay qua nhìn nụ cười bỡn cợt của Trọng Lâm, biết ngay hắn giỡn với mình nên Hạ Tuyết bảo nhạt: “Vớ vẩn! Đừng có đùa kiểu ấy.”

Cười phì và toan nói tiếp thì Trọng Lâm chợt thấy ngay cổ Hạ Tuyết có hai ba vết bầm khá dài nhạt màu. Nheo mắt nghĩ ngợi trong chốc lát, hắn liền tiến sát lại gần rồi mau chóng đưa tay kéo nhẹ cổ áo cô xuống. Hiển nhiên lập tức giật mình, Hạ Tuyết cố tháo tay anh chàng ra đồng thời ngạc nhiên:

“Anh làm gì thế?”

Trọng Lâm, mắt vẫn không rời khỏi những vết bầm kia, chậm rãi hỏi:

“Cái này sao giống… Em bị đánh phải không?”

“Không phải.” – Hạ Tuyết gạt tay đối phương, đáp lẩn tránh – “Tôi bị té.”

Quan sát dáng vẻ kỳ lạ của cô gái, Trọng Lâm lặng thinh chốc lát rồi khẽ khàng cất giọng, nghe trầm và đυ.c hẳn: “Ai đánh em? Nói tôi biết xem nào!”

“Hà, tôi đã nói là bị té…”

“Đừng có dối gạt tôi! Em nghĩ tôi mới lên ba sao? Những vết bầm kiểu này chắc chắn là do bị đánh. Cho tôi biết, ai đã đánh em!”

Chất giọng lạnh lùng của Trọng Lâm khiến Hạ Tuyết bắt đầu khó xử.

“Nếu tôi nói ra thì anh định làm gì người đó? Việc này chẳng có gì to tát…”

Trọng Lâm cắt ngang lời Hạ Tuyết bằng một câu vô cùng rõ ràng:

“Tôi sẽ gϊếŧ thằng đó!”

“Hả? Gϊếŧ ư?” – Hạ Tuyết nhíu mày – “Anh khéo đùa.”

“TÔI KHÔNG ĐÙA ĐÂU!”

Ánh mắt lạnh băng và kiên quyết từ Trọng Lâm hướng thằng vào Hạ Tuyết làm cô bất động trong mấy phút, chính xác là bởi do quá kinh ngạc trước phản ứng khá dữ dội của hắn. Để rồi sau đó cô thở ra, trả lời:

“Là bố tôi! Anh sẽ gϊếŧ bố tôi ư?”

Khi đã biết ai là thủ phạm tạo ra những vết bầm trên người Hạ Tuyết, Trọng Lâm không giấu nổi vẻ ngạc nhiên:

“Bố? Em bị chính bố mình đánh? Như vậy có khác nào hành hung con cái?”

“Đúng thế.” – Hạ Tuyết tự dưng cười cười nhưng nghe xót xa – “Bố tôi là người rượu chè, bài bạc và bạo lực. Ông thường trút giận lên đầu tôi và mẹ mỗi lần giận dữ vì thua trắng tay. Những trận đòn dai dẳng bắt đầu từ khi tôi mới năm tuổi. Không lâu sau mẹ tôi qua đời do sức khoẻ suy kiệt, hiển nhiên chỉ còn mình tôi hứng chịu tất cả. Nhưng bị đánh mắng mãi rồi cũng quen…”

“Quen sao?” – Tiếng Trọng Lâm bỗng nhiên trầm xuống mau chóng – “Dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa, vết thương của quá khứ vẫn nhức nhối.”

Hạ Tuyết từ từ xoay qua thấy Trọng Lâm hướng đôi mắt không chớp vào khoảng không phía trước. Vẻ như một nỗi buồn xa xăm nào đấy đang hiện về che phủ cái nhìn ấy… Dựa lưng sát container, Trọng Lâm ngửa mặt lên bầu trời đêm, nói chậm rãi hệt như sắp kể một câu chuyện đã từ lâu lắm:

"Tôi bị bố đánh đập năm mười hai tuổi. Còn lý do ư? Là bởi mẹ tôi bỏ ông ta đi theo người khác. Mỗi buổi chiều từ công ty trở về, ông ta nhìn tôi rồi đay nghiến bảo rằng: Hễ thấy mày là tao lại nhớ về mẹ mày. Sao mày giống con ả đó như thế? Vịn vào điều ấy, ông ta thẳng tay đánh tôi để hả cơn uất hận. Cuộc sống bấy giờ đối với tôi còn hơn địa ngục! Nhưng mọi thứ tệ hại chỉ kéo dài đến năm tôi mười sáu, khi lần đầu tiên tôi giật lấy cây roi da trên tay ông ta, bẻ gãy vụn và nói: Từ giờ, nếu ông còn dám đυ.ng vào tôi theo cách này thì tôi nhất định sẽ gϊếŧ ông! Vậy là kết thúc!

Dù gì ông ta cũng chịu buông tha tôi bởi một năm sau, ông ta kết hôn với người phụ nữ xinh đẹp khác. Bà ấy sinh cho ông ta đứa con trai. Tôi chẳng bao giờ nhìn mặt nó vì đơn giản rằng, người vợ hiện tại đó của bố tôi không phải mẹ ruột tôi!"

Ngồi lắng nghe tâm sự của Trọng Lâm, Hạ Tuyết bất động. Cô không ngờ được tên đại ma đầu này lại có quá khứ khổ đau đến vậy. Chưa kể, hắn và cô còn giống nhau ở chỗ bị chính bố ruột của mình hành hung suốt nhiều năm. Phải chăng đây là sự an bài của số phận khi cho hai người tình cờ gặp nhau?

“Hẳn, anh rất nhớ mẹ?” – Hạ Tuyết hỏi khẽ.

Lặng im mấy giây, Trọng Lâm liền cười nhạt nhẽo:

“Nhớ? Hình như không! Khi tôi không còn khóc vì bị bố đánh nữa thì đó cũng là lúc tôi hoàn toàn quên đi bóng hình của người phụ nữ mình gọi mẹ. Bà ấy không yêu tôi thì tôi chẳng có lý do gì níu giữ bà ở lại bằng việc nhung nhớ! Tất cả chỉ vô ích! Khi một cặp vợ chồng không còn hạnh phúc, đứa con sẽ trở thành gánh nặng. Tôi tuyệt đối không muốn mình là gánh nặng ấy vì vậy tôi để mẹ ra đi. Tôi không trách bà ấy bởi từ lâu lắm rồi. Vì từ lâu tôi đã chẳng yêu thương ai và cũng chẳng cần ai yêu thương mình!”

Câu nói cuối cùng phát ra từ môi Trọng Lâm vừa kết thúc thì Hạ Tuyết quá đỗi kinh ngạc. Không yêu ai và cũng không cần ai yêu mình… Như thế sẽ cô đơn biết mấy. Cô nhìn qua Trọng Lâm trong khi hắn cứ nhìn chằm chằm khung cảnh vắng lặng trước mắt. Vào giây phút ấy, tự dưng Hạ Tuyết cảm nhận được sự đơn độc đến tê dại trong tâm hồn của Trọng Lâm… Có lẽ là vì hai con người đang ngồi gần nhau này mang trái tim giống nhau.

“Tôi nghĩ, anh rất khao khát được yêu thương chỉ là bản thân không thừa nhận thôi.” – Hạ Tuyết bảo.

Hơi nghiêng mặt sang bên, Trọng Lâm cười: “Sao em biết rõ như vậy?”

“Con người không thể sống mà không cần đến người khác. Anh hãy mở lòng để cố gắng tìm một người yêu mình… Phải, chỉ duy nhất một người là đủ!”

Nụ cười khinh khỉnh trên môi Trọng Lâm nhạt dần. Đôi mắt hắn bất động và phản chiếu điều gì mơ hồ. Một thứ xúc cảm khác trỗi dậy, không dữ dội mà rất sâu lắng khi anh chàng cao ngạo đó thấy Hạ Tuyết mỉm cười dịu dàng. Reng! Reng! Lần nữa âm thanh lạnh tanh từ chiếc điện thoại phá ngang tâm trạng đang xốn xang của Trọng Lâm. Bởi thế trong khi Hạ Tuyết mau chóng bắt máy thì hắn thở dài chán nản và thầm rủa cái tên bên kia đầu dây.

“Alo, dì sáu ạ… Thế ư? Vâng con hiểu, con sẽ về ngay.”

Cúp máy xong, Hạ Tuyết thấy Trọng Lâm nhìn mình chằm chằm cốt muốn hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

“Dì sáu hàng xóm bảo bố tôi về nhà nhưng không có chìa khoá nên ông ấy đứng bên ngoài la lối um sùm làm phiền mọi người. Giờ tôi phải về ngay.”

“Tôi đưa em về. OK?”

Chẳng để Hạ Tuyết đáp lời là Trọng Lâm đã nắm lấy tay cô nhẹ nhàng kéo dậy rồi cả hai đi về phía chiếc mô tô còn nằm sóng soài.

***

Khương Dung ngạc nhiên khi thấy bàn chân Thục Nghi bị băng trắng và cô gái được Tri Đồng dìu ngồi xuống ghế: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không sao, Thục Nghi bị trật chân. Tôi vừa đưa cô ấy đến một bệnh viện tư gần đây xem xét và băng bó. Chỉ bị nhẹ thôi.” – Tri Đồng giải thích rõ để xoa dịu sự lo lắng của quản lý Khương.

Đứng bên cạnh, Hà Dương cúi người nhìn Thục Nghi hỏi giọng âu lo:

“Chị đau lắm không?”

“Không.” – Thục Nghi lắc đầu – “Bác sĩ bảo nghỉ ngơi vài hôm là khỏi.”

Hà Dương thở phào nhẹ nhõm. Còn Khương Dung thì khoanh tay tặc lưỡi:

“Hai người mới đi ra ngoài có chút mà đã xảy ra chuyện.”

“Chắc là lỗi của tôi.”

Nghe anh chàng họ Hoàng bảo vậy, Thục Nghi nói vẩn vơ nhưng thật chất là khéo léo giúp anh thoát khỏi cảm giác “tội lỗi”:

“Tháng này là vận xui của tôi nên việc này không phải lỗi do anh.”

Nghe câu “chữa lửa” giúp mình của Thục Nghi, Tri Đồng chỉ cười không nói gì. Thấy thế, quản lý Khương bèn tiếp:

“Phải đấy, đã xui rồi thì khó tránh khỏi đâu thể nói là lỗi của ai được.”