Chương 28: Góc khuất 15: Ái tình

Đảo mắt nghĩ ngợi chốc lát, Trọng Lâm liền mau chóng ngồi dậy, tay đặt lên vai Hạ Tuyết lay:

“Này, Hạ Tuyết! Hạ Tuyết! Em bị sao vậy?”

Trọng Lâm vừa dứt tiếng gọi thì ngay lập tức Hạ Tuyết từ từ ngóc đầu lên, trông cô hoàn toàn bình thường chẳng hề giống như kiểu sợ quá ngất xỉu.

“Tôi biết anh giả bộ mà!” – Hạ Tuyết nheo nheo mắt, hơi tinh ranh bảo.

Lần đầu tiên cậu ấm cao ngạo đó đã có một bộ mặt hết sức tức cười: mắt mở to thao láo như ốc bươu, miệng há to vì bất ngờ. Phải mấy phút sau hắn mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tức thì hắn cười lớn, nghe âm vang cả bến cảng.

“Ha ha ha!” – Trọng Lâm dường như không thể ngừng cười – “Hạ Tuyết! Em đáng sợ thật! Nhưng sao em biết tôi giả vờ?”

“Tôi đã nói anh phước lớn mạng lớn nên chẳng dễ chết vậy đâu. Với lại, đừng tưởng tôi là người ngây thơ không biết gì.”

Nói xong, Hạ Tuyết đứng dậy toan bước đi thì thình lình Trọng Lâm nắm tay và kéo cô quay lại. Trong thoáng chốc, mặt hai người gần sát nhau, đến nỗi có cảm tưởng chỉ một cái nhích chân thôi là họ có thể hôn nhau.

“Anh muốn gì?” – Hạ Tuyết lúng túng hỏi bởi mặt đối phương ở quá gần.

Nhoẻn miệng cười, Trọng Lâm cất tiếng khẽ khàng nghe như làn gió đêm:

“Ban nãy, em rất sợ khi tưởng tôi chết? Thừa nhận đi, em thích tôi?”

Đối diện, Hạ Tuyết đảo mắt đáp vẻ ngập ngừng: “Không… không có!”

“Nếu em vẫn ngoan cố thì tôi sẽ…”

“Anh sẽ làm gì?” – Hạ Tuyết cảnh giác, cảm giác tên đại ma đầu hình như càng ngày càng nhích lại gần hơn.

“Sẽ tiếp tục cảnh hô hấp nhân tạo khi nãy!”

Không để Hạ Tuyết chờ lâu, Trọng Lâm lập tức hôn cô. Mắt Hạ Tuyết mở to. Sao lúc nào tay thiếu gia ấy cũng chơi trò này hết vậy? Nghĩ thầm như thế, Hạ Tuyết cố vùng thoát khỏi hắn. Nhưng kỳ lạ thay, chẳng rõ lý do gì mà sự phản kháng của cô không mạnh mẽ như mấy lần trước nữa. Hai tay cô đặt lên ngực Trọng Lâm nhằm đẩy hắn ra cũng dường như yếu hơn. Có một thứ xúc cảm lạ lùng trói chặt trái tim, nửa không nhưng nửa lại muốn. Điều khó tin là, Hạ Tuyết không mong Trọng Lâm ngừng lại!..

Nhận ra sự đón nhận nụ hôn từ Hạ Tuyết, Trọng Lâm càng ấn môi vào sâu hơn. Rõ ràng là hắn hiểu, rất hiểu những suy nghĩ của cô nàng này. Có thể xem như hắn đã làm chủ được trái bóng tình yêu này chưa? Vì quá lún sâu vào nụ hôn nên Trọng Lâm vô tình siết thật chặt tay Hạ Tuyết khiến cô chợt kêu lên: “A! Đau!” Giật mình, Trọng Lâm buông lỏng người Hạ Tuyết ra. Hắn thấy cô nhăn mặt, vẻ như đau lắm. Mau chóng đảo mắt xuống chỗ mình đang nắm, Trọng Lâm chợt phát hiện vết xước rướm máu trên tay Hạ Tuyết.

“À… Xin lỗi! Tôi không để ý là em bị thương.”

Hạ Tuyết liền nhìn Trọng Lâm. Nét mặt lo lắng thoáng chút dịu dàng của hắn làm lòng cô xuất hiện chút niềm vui.

“Chúng ta đến chỗ kia rồi tôi sẽ băng vết thương cho em.”

Trọng Lâm vừa bảo vừa nhẹ nhàng nắm tay Hạ Tuyết kéo đi về phía mấy cái container ở gần đấy. Hắn chọn nơi “ẩn náu” của cả hai là phía sau mấy cái hộp sắt to lớn kia cũng bởi sợ nhóm người áo đen có thể xuất hiện thình lình và khi ấy, hai người sẽ khó thoát. Đi theo sau, nhìn tấm lưng chàng trai đó, Hạ Tuyết khẽ mỉm cười dù bản thân không hiểu mình cười vì điều gì.

***

Sau khi rời Gossi, Tri Đồng đưa Thục Nghi đến đường Nguyễn Kim ăn hủ tiếu gõ của một cặp vợ chồng làm rất ngon. Hai người vừa dùng vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ. Rời đường Nguyễn Kim, cả hai cùng thả bộ đi dạo.

“Cô ăn ngon chứ?” – Tri Đồng bước chậm rãi bên cạnh Thục Nghi, hỏi.

“Ừm, cám ơn anh… Hắc xì!”

Thục Nghi chưa nói hết câu là đã nhảy mũi. Hình như gió hơi lớn khiến cô cảm lạnh mất rồi. Khi nãy rời bar gấp quá, cô quên mang theo áo khoác. Thục Nghi co sát người, hai tay chà chà bờ vai cho đỡ lạnh. Chợt, Thục Nghi ngạc nhiên khi một chiếc áo khoác khá dày choàng lên người mình. Chưa kịp hiểu gì thì cô nghe giọng Tri Đồng nói khẽ khàng bên tai:

“Đêm gió lạnh, cô nên cẩn thận!”

Thục Nghi từ từ quay qua và thấy Tri Đồng đang mỉm cười dịu dàng. Bỗng chốc, cô thấy mọi thứ xung quanh đều nhẹ tênh, kể cả cơ thể mình hệt như chúng chẳng hề có trọng lượng nào. Bình dị và vô cùng sâu lắng.

“Cám ơn.” – Thục Nghi hơi cúi đầu, bảo khẽ.

Tri Đồng nghe rõ hai từ đó nhưng lại không nói gì thêm mà chỉ nở nụ cười. Cả hai vẫn tiếp tục rảo bước cùng nhau và giữa họ tự dưng chẳng còn xuất hiện bất kỳ âm thanh nào nữa ngoài tiếng đập khe khẽ rộn ràng của hai trái tim được sưởi ấm. Lúc đi đến một khúc cua, bất ngờ có đám nhóc quậy phá chạy ào qua, vô tình đυ.ng trúng người Thục Nghi làm cô chới với ngã nhào xuống đất. Hậu quả, chân bị trặc do mang giày cao gót tới tám phân…

“Chà bị nặng đấy, chắc sẽ khó đi đây.” – Tri Đồng tháo giày ra khỏi chân Thục Nghi, xem xét – “Cô đau lắm không?”

Thục Nghi ngồi trên bậc thềm, nhăn mặt khi thấy vết bầm ngay mắc cá chân:

“Đau chớ sao không! Xúi quẩy thiệt! Mọi khi ra đường có gặp phải chuyện xui xẻo này đâu, giờ làm sao về bar Gossi…”

Nghe cô gái than thở vậy, Tri Đồng thoáng nghĩ ngợi. Mấy phút sau, anh đề nghị: “Hay là, tôi cõng cô về nhé.”

Đang xoa xoa mắc cá chân, nghe xong câu nói đó Thục Nghi xoay qua nhìn:

“Cõng? Anh đùa hả?”

“Tôi nói thật.”

“Từ đây về bar Gossi còn xa lắm, anh chịu không nổi đâu.”

Tri Đồng lắc đầu, vẫn một mực kiên quyết đòi cõng Thục Nghi. Đã thế anh còn đáp một câu rằng: “Tôi sẽ rất vui nếu được cõng cô!”

Mắt Thục Nghi tròn xoe. Lúc đó cô đã nghĩ: Sao anh ấy lại đối xử tốt với mình như vậy! Bất giác, tim lại đập thình thịch. Nếu cứ cái đà này mãi thì không khéo cô phải lòng anh chàng ga lăng tốt bụng này mất.

“Nào, đừng chần chừ nữa cô bé!”

Vừa nói, Tri Đồng vừa nhẹ nhàng đỡ Thục Nghi đứng dậy đồng thời kéo hai tay cô quàng qua cổ mình. Bị ép đến thế, Thục Nghi chẳng có thời gian phản ứng gì hết. Khi đã trấn tĩnh lại thì cô thấy mình đang ngồi trên lưng anh.

“Ngồi vững nhé, kẻo cô rớt giữa đường thì tôi không biết đâu.” – Tri Đồng bảo đùa nhưng nét mặt thì vẫn tình bơ như thường.

“Hừ! Tôi mà rớt cũng phải kéo anh lại.” – Thục Nghi đáp trả.

Bật cười thú vị, Tri Đồng nhanh chóng cất bước. Từ đây về bar Gossi đường còn khá là dài thế nhưng anh nhất định sẽ không thấy mệt vì đang cõng trên lưng người con gái đó. Về phía Thục Nghi, cô chậm rãi ngã đầu xuống bờ vai anh chàng họ Hoàng. Miệng mỉm cười và cô ước giá như con đường đi về này cứ dài mãi, dài mãi không có điểm dừng…

***

Dán băng keo cá nhân vào vết thương của Hạ Tuyết xong, Trọng Lâm nhìn cô hỏi: “Có cần đi bệnh viện không?”

Đối diện, Hạ Tuyết vỗ nhẹ vào miếng băng trong suốt, lắc đầu bảo:

“Chỉ bị trầy xước sơ sơ thôi. Mà ở đâu anh có nhiều băng cá nhân vậy?”

“Đây là cách tôi tự chăm sóc vết thương cho mình mỗi khi đánh nhau xong.” – Trọng Lâm tặc lưỡi rồi cười khỉnh – “Kiểu như ta lớn rồi thì phải biết lo lấy thân, chả lẽ chạy về nhà khóc với mẹ à?”

“Anh hay đánh nhau lắm hả?”

“Ừm, thỉnh thoảng làm vài cuộc thôi. Cả ngày ở không cũng chán.”

Nghe vậy, Hạ Tuyết giấu tiếng thở dài, khẽ nhích người để dựa lưng sát vào thùng container khổng lồ phía sau:

“Thiếu gia con nhà giàu sướиɠ thật, chả bù với sinh viên nghèo như tôi, sáng học tối đi làm thêm chẳng còn thời gian nghỉ ngơi.”