Đền bù? Nghĩa là sao nhỉ? Thục Nghi nhủ thầm, toan hỏi rõ ràng thì Tri Đồng đã rời khỏi quầy rượu đến gần chỗ Khương Dung đang đứng quan sát những PR khác làm việc. Chẳng rõ họ nói gì với nhau mà Thục Nghi thấy quản lý Khương thỉnh thoảng nhìn về phía mình rồi gật đầu, ra vẻ hài lòng. Rất nhanh sau đó, Tri Đồng trở lại chỗ Thục Nghi còn ngớ mặt, nháy mắt:
“Ok! Tôi xin phép cho cô xong rồi đấy. Giờ chúng ta đi.”
“Đi? Nhưng đi đâu?”
“Đi ra ngoài với tôi một đêm!”
Đối diện, Thục Nghi dường như không tin vào tai mình. Tên cậu chủ Hoàng này muốn giở trò gì mà lại bảo cô đi khách chứ? Quá đáng thật! Vậy là hắn lộ bộ mặt thật rồi! Thục Nghi mím môi nhủ thầm, đôi mắt to tròn toát lên vẻ giận dữ. Lập tức, cô đáp trả ngay:
“Gì? Vậy ra đền bù mà anh nói chính là muốn tôi đi khách cùng anh hả? Hà! Quả nhiên không ngờ! Tướng tá bảnh bao, con nhà giàu có và còn làm giám đốc vậy mà lại yêu cầu PR làm cái chuyện xấu xa đó! Anh có biết xấu hổ không chứ? Suýt chút nữa tôi đã phải lòng anh đấy!”
Dứt lời, Thục Nghi sửng sốt đưa tay lên bịt miệng vì lỡ thốt ra câu không nên nói. Do quá nóng giận nên cô chẳng còn tỉnh táo kiềm chế bản thân. Về phía Tri Đồng, sau mấy giây nghệch mặt vì khi không bị Thục Nghi mắng một tràng dài thì anh chợt cười phì.
“Hoá ra, tôi lỡ để cô Lý Thục Nghi thích mình à?” – Tri Đồng hỏi đùa nhưng ánh mắt đã trở nên dịu dàng hơn khi nhìn cô nàng bướng bỉnh.
“Không… không có! Đừng tưởng bở! Hạng xấu xa như anh đời nào tôi thích!..” – Dẫu chứng cứ đã rành rành ấy vậy, Thục Nghi vẫn chối.
Tiếp tục cười cười, Tri Đồng chậm rãi trả lời:
“Tôi đói bụng, định rủ cô ra ngoài ăn hủ tiếu gõ. Thế là xấu xa sao?”
Anh chàng họ Hoàng vừa dứt lời thì đối diện Thục Nghi ngẩn người. Đôi mắt đang hằn lên vẻ tức giận giờ đây chuyển qua kinh ngạc. Nhưng mấy giây sau, cô cảm thấy sượng vì… xấu hổ! Thục Nghi cắn môi nhắm mắt, thầm trách mình xớn xác chẳng chịu hỏi rõ ràng đầu đuôi mà đã mắng người ta hùng hổ. Chưa bao giờ, cô thấy khó xử như thế.
“Tôi không biết rằng mời ai đó đi ăn tối lại bị hỏi: Anh có biết xấu hổ không? Chậc, khó hiểu quá!” – Tri Đồng cố ý thở dài thật dài, lắc đầu.
Thục Nghi xấu hổ đến mức muốn độn thổ luôn cho xong. Mất mặt ghê chứ!
“Ơ ừm… ý tôi là…”
Suýt chút nữa là Tri Đồng đã cười lớn trước dáng vẻ vô cùng khó coi của Thục Nghi khi lắp bắp mãi một câu nhưng may thay anh kịp kiềm lại được.
“Được rồi, chọc cô vui thật! Lần sau đừng hấp tấp nóng vội nữa nhé.”
Còn mặt mũi đâu mà ngước nhìn người ta nữa nên Thục Nghi khẽ gật đầu.
“Thế cô không định đi ăn tối với tôi à?”
Chậm rãi, Thục Nghi ngẩng mặt lên và thấy Tri Đồng đứng xoay lưng, tay trái chống nạnh, đầu ngoái lại nhìn mình. Đôi mắt Thục Nghi tròn xoe để rồi vài giây sau lại tiếp tục cúi mái đầu. Nhưng lần này không phải xấu hổ mà là… vui sướиɠ! Kín đáo nở nụ cười bẽn lẽn, cô rụt rè đưa tay lên quàng qua tay Tri Đồng trong khi trái tim đập liên hồi. Quan sát dáng vẻ ngại ngùng của cô gái, anh chàng họ Hoàng mỉm cười nhẹ nhàng rồi cất bước. Chỉ ít phút sau, bóng dáng hai người đã khuất sau cửa bar.
***
Sau khi cố gắng cắt đuôi nhóm người mặc áo đen nọ bằng cách cho chiếc mô tô phóng bạt mạng, luồng lách đủ thứ nơi, Trọng Lâm mau chóng lái xe vào một bến cảng nhỏ khá vắng vẻ vì nghĩ nơi đây bọn chúng khó tìm thấy. Lúc vừa mới chạy vào bên trong cảng, nơi có những hộp container khổng lồ nằm san sát nhau thì do tốc độ quá nhanh và vì thế khiến bánh xe bị trượt khi hắn đang bẻ lái sang bên phải. Hậu quả, chiếc mô tô phân khối lớn ngã ầm xuống, còn Hạ Tuyết với Trọng Lâm bị hất văng ra một đoạn hơi xa. Cú ngã mạnh khiến cả hai bất tỉnh… Ê ẩm. Hạ Tuyết từ từ mở mắt ra, may là đầu không sao bởi có mũ bảo hiểm che chở. Cô ngồi dậy một cách mệt mỏi, cả người đau rát vì bị trầy xướt. Chủ yếu là ở tay và chân.
“Anh chàng Trọng Lâm này chạy xe phát khϊếp! Từ giờ về sau, mình tuyệt đối không ngồi cùng xe với anh ta!”
Thầm trách Trọng Lâm xong bấy giờ Hạ Tuyết mới chợt nhớ đến hắn. Cô liền đảo mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm tên đại ma đầu. Đây là cảng biển vắng vẻ, chẳng có gì ngoài màn đêm, gió và sóng biển vỗ rì rầm ở phía xa xa. Rồi đột nhiên mắt Hạ Tuyết mở to sửng sốt vì thấy cách chỗ mình ngồi cỡ chục bước chân về tay trái, là bóng dáng Trọng Lâm nằm bất động. Lo lắng, cô cố gắng đứng dậy chậm chạp tiến đến gần chỗ hắn. Mỗi bước chân đi, cô nhăn mặt lại bởi cơ thể rát buốt. Rất nhanh, Hạ Tuyết đã đến bên Trọng Lâm và mau chóng ngồi xuống. Trông thân thể bất động của hắn, cô bắt đầu sợ hãi. Không nhiều lời, cô nhẹ nhàng tháo gỡ mũ bảo hiểm ra. Đầu hắn không chảy máu, trên trán có một hai vết bầm do va đập. Đặt tay lên người Trọng Lâm, Hạ Tuyết lay lay còn miệng gọi khẽ:
“Cậu Trọng! Cậu Trọng! Anh mau tỉnh lại đi! Đừng làm tôi sợ!”
Dù Hạ Tuyết gọi bao nhiêu lần, Trọng Lâm vẫn chẳng hề động đậy. Thật sự hoang mang, cô mau chóng áp tai lên ngực hắn để nghe thử nhịp tim. Thình thịch! Mắt cô sáng rỡ vì tim chàng trai vẫn còn đập bình thường. Nhưng nếu vậy thì sao Trọng Lâm chưa tỉnh dậy. Lý nào cơ thể hắn bị chấn thương mạnh bên trong mà cô không biết. Áp tai lên ngực tên đại ma đầu lần nữa và Hạ Tuyết nghe tiếng thở của hắn hơi đứt quãng. Chắc là hắn khó thở! Nghĩ thế, cô liền nhích người lên trên một tí rồi kéo nhẹ đầu Trọng Lâm hơi ngửa lên, tay phải bóp nhẹ mũi hắn còn tay trái đặt dưới cằm. Hạ Tuyết thoáng lưỡng lự trước hành động sắp làm: hô hấp nhân tạo! Thế nhưng, nếu như do không sơ cứu kịp thời mà anh chàng mất mạng thì sao. Vậy là chẳng còn cách nào khác, Hạ Tuyết đành hít sâu một hơi thật dài cho căng l*иg ngực và sau đó từ từ đặt môi mình lên môi hắn. Hạ Tuyết hô hấp nhân tạo liên tục… Hơn mười phút sau, Hạ Tuyết ngừng lại vì mệt rồi sau đó thì đưa mắt nhìn Trọng Lâm, hắn cứ nằm im hệt như đã hoàn toàn chết. Hạ Tuyết tiếp tục gọi, giọng bắt đầu lạc đi vì nỗi sợ hãi dâng cao:
“Trọng Lâm! Trọng Lâm! Trọng Lâm! Đừng chết! Làm ơn… đừng chết!”
Hạ Tuyết cảm giác sóng mũi cay cay, mắt nhoè nhoè vì nước mắt ứa ra. Cô rất ghét Trọng Lâm! Ghét những cái ôm, cái hôn cả cách hắn hành hạ cô bằng đủ thứ trò. Nhưng, chưa lúc nào Hạ Tuyết lại nghĩ có ngày hắn chết trước mặt mình và cô sẽ mất hắn…
Trong khi Hạ Tuyết đang đối diện với hàng trăm xúc cảm rối bời của chính mình thì phía dưới, Trọng Lâm từ từ mở hé mắt. Sự thật thì hắn đã tỉnh lại rồi, ngay cái lúc Hạ Tuyết chuẩn bị hô hấp nhân tạo. Hiển nhiên, tên đại ma đầu này chẳng ngu dại gì mà mở mắt ra sớm thế. Hắn cảm thấy cực thích khi Hạ Tuyết làm cái việc “môi chạm môi” với mình gần hơn mười phút, điều mà khi tỉnh hắn tuyệt đối không bao giờ có được. Chưa kể, Trọng Lâm rất muốn xem thử cô nàng sẽ biểu hiện ra sao nếu nghĩ mình chết. Ban nãy, hắn nghe rõ mười mươi cô gọi hai từ “Trọng Lâm” chứ không còn là cậu Trọng đầy khách sáo trước đây nữa. A! Có trò mới thú vị đây! Vừa nghe tiếng gọi đứt quãng nghèn nghèn của Hạ Tuyết, Trọng Lâm vừa khẽ nhếch mép cười ranh mãnh. Dẫu cố gắng nằm im ấy thế lòng hắn lại rạo rực kinh khủng, đến nỗi muốn bật dậy ôm chằm lấy cô rồi hôn một phát cho đỡ “cơn thèm” nhưng mà lại không được bởi hắn đang chờ đợi một câu nói…
“Trọng Lâm! Em không thể thiếu anh! Em yêu anh! Nào, nói đi! Em nói đi chứ!” – Trọng Lâm bắt đầu mất kiên nhẫn, lòng thầm thúc giục Hạ Tuyết.
Anh chàng tinh ranh ấy biết Hạ Tuyết sắp khóc nhưng hắn vẫn không thích phải tỉnhngay lúc này dù rất muốn ôm cô trong vòng tay để vỗ về. Chà! Chỉ cần ba từthôi, nếu Hạ Tuyết nói ra ba từ đó là hắn lập tức bật dậy ngay. Cònđang sốt ruột chờ đợi thì Trọng Lâm tự dưng chẳng còn nghe âm thanh nào nữa. Vàcùng lúc, hắn cảm nhận một cơ thể mềm mại ngã nhẹ nhàng lên người mình. Chả rõcái quái gì đang diễn ra nên Trọng Lâm chậm rãi mở hé mắt xem thử. Hắn kinhngạc khi thấy Hạ Tuyết nằm gục xuống bất động. Hơi giật mình, hắn nghĩ lẽ nàocô sợ quá nên ngất xỉu.