Thế Anh giật mình khi thấy Hà Dương đưa tay lên gạt nhanh giọt nước mắt sắp rơi. Cậu lúng túng nghĩ, chả nhẽ mình lại nhớ nhầm ngày sinh nhật của cô bạn dù đã xem đi xem lại muốn nát tờ lịch treo tường đêm hôm qua.
“Mình làm gì sai ư? Hay mình nhớ lộn ngày?” – Chưa bao giờ, anh chàng giỏi toán nhất khối 12 đó lại buồn cười đến vậy với dáng vẻ bối rối cực kỳ.
Nhận ra việc sướt mướt của mình khiến Thế Anh hiểu lầm, Hà Dương liền lắc đầu nói nhanh, dù giọng hơi nghẹn:
“Không phải!.. Hôm nay là sinh nhật mình. Chỉ là, cậu làm mình vui quá.”
Đối diện, Thế Anh thở ra một tiếng nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng lập tức tan biến. Hú hồn hú vía! Nhủ thầm với bản thân xong, Thế Anh tiếp:
“Có gì đâu. Chúng ta làm bạn thân ba năm, chưa lần nào mình tặng quà sinh nhật cho cậu cả. Năm nay cuối cấp, mình muốn tranh thủ kẻo lỡ mất dịp.”
“Ừm, cám ơn cậu nhiều lắm.”
Thấy Hà Dương đáng yêu với kiểu vừa thút thít vừa mỉm cười, Thế Anh phát giác mặt mình sắp đỏ vì ngượng nên gãi đầu hỏi vu vơ:
“Cậu không nhận quà sao?”
“Hì xin lỗi, mình quên mất.” – Hà Dương đón lấy gói quà, áp vào lòng rồi cười tươi hơn ban nãy – “Cám ơn cậu lần nữa, Thế Anh!”
Tim Thế Anh đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cậu cố che giấu sự bối rối quá mức của mình bằng cách quay lưng đi, đồng thời bảo:
“Vậy mình về trước… Cậu đạp xe cẩn thận.”
Hà Dương còn chưa kịp đáp lời là cậu bạn đó đã chạy nhanh khỏi nơi này như thể có con ma nào đấy đang rượt ở phía sau. Hà Dương phì cười xong cầm món quà, quay gót bước chậm rãi về nơi cuối hành lang.
Cô bé họ Hà không hề biết rằng, Thế Anh đã đứng lại kín đáo dõi theo bóng dáng mình khuất dần phía xa xa. Chưa bao giờ, cậu vui đến thế. Ban nãy, cứ ngỡ là tim sắp vỡ rồi. Nhưng ngày mai, Thế Anh sẽ còn hồi hộp gấp bội vì được nghe câu trả lời từ Hà Dương. Bởi sự thật trong gói quà xinh xắn ấy, ngoài món quà ra còn có một tấm thiệp với dòng chữ: “Mình rất thích cậu!” do anh chàng lớp trưởng tỉ mỉ nắn nót viết từng nét một. Cậu nghĩ đã đến lúc bày tỏ tình cảm cho cô bạn biết…
***
Đang đạp xe về với tâm trạng vui vẻ vì được Thế Anh tặng quà thì chợt, Hà Dương ngạc nhiên khi trước cửa ngôi nhà tồi tàn của mình có một chiếc xe hơi màu đen sang trọng đỗ chễm chệ. Chưa hết, cô bé còn thấy khá nhiều người đàn ông mặc áo vet đứng nghiêm trang bên cạnh chiếc xe. Vẻ như, nhân vật nào đấy rất quyền quý hiện đang xuất hiện trong nhà. Không nhiều lời, Hà Dương nhảy xuống và dắt xe đạp chạy thật nhanh về phía nhà mình.
“Dừng lại!” – Một trong số những người đàn ông áo đen cất tiếng ngăn cô nữ sinh – “Cô bé là ai? Vào đây làm gì?”
Hà Dương dựng chóng xe rồi nhìn hết một lượt họ, đáp rõ:
“Chính tôi mới phải hỏi các chú câu đó. Đây là nhà tôi, các chú là ai?”
“Nhà tôi? Vậy ra… cô là Hà Dương?”
“Đúng nhưng sao các chú biết tên tôi?” – Hà Dương bắt đầu cảnh giác.
Chưa kịp nghe nhóm người áo đen xa lạ giải thích thì Hà Dương bỗng nghe thấy tiếng la của mẹ mình phát ra từ trong nhà. Giật mình và biết có chuyện chẳng lành, cô bé mười tám tuổi đẩy mạnh mấy tên đàn ông kia ra, tức tốc chạy vào. May thay, đám người này đã không dùng vũ lực ngăn cô lại.
Đập vào mắt Hà Dương là cảnh một người đàn ông ăn mặc sang trọng cỡ ngoài năm mươi, đầu chải chuốc bóng loáng nhưng vẫn chẳng che đi mấy sợi tóc bạc lốm đốm, đang nắm chặt lấy tay mẹ mình hệt như nài ép bà chuyện gì đó vì bà đang la ó thất thanh. Không nhiều lời, Hà Dương lao đến đẩy mạnh người đàn ông lạ mặt kia ra và ôm lấy mẹ vỗ về để trấn an bà.
Bất ngờ vì bị đẩy, người đàn ông sang trọng đó chới với suýt ngã nhào ra phía sau nhưng may thay ông đã kịp đứng vững trở lại. Sau khi hoàn hồn, ông mới đưa mắt nhìn về phía chiếc giường thấy một cô bé mặc áo dài trắng đang ôm chặt lấy người phụ nữ điên dại, ánh mắt cô toát lên sự giận dữ.
“Con là…”
Chẳng để đối phương nói hết câu là Hà Dương lập tức hỏi thật lớn:
“Mấy người là ai? Sao tự tiện xông vào nhà tôi đã thế còn bắt ép mẹ tôi? Nếu các người không đi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Đối diện, dường như không bận tâm về lời đe doạ ấy bởi ông ta nhanh chóng tiến đế gần hai mẹ con Hà Dương, gương mặt bỗng dưng sáng rỡ kỳ lạ:
“Mẹ tôi?! Vậy con là… Hà Dương? Bé Dương?”
Hà Dương ngạc nhiên trước cụm từ “Bé Dương” phát ra từ miệng vị khách sang trọng xa lạ đó. Cái cách ông ta gọi con bé vô cùng dịu dàng trìu mến.
“Rốt cuộc, ông là ai?”
Cố ngăn dòng cảm xúc dâng trào, người đàn ông nọ mỉm cười rồi đáp:
“Bố…! Là bố đây, Hà Dương! Bố về rồi!”
“Bố?!” – Hà Dương hết sức kinh ngạc, đôi mắt mở to – “Ông là bố tôi???”
“Đúng vậy, bố đây con gái. Mẹ con hẳn đã từng cho con biết tên bố là Hoàng Trung! Bố tìm mẹ con con mười mấy năm trời, lúc nào bố cũng nhớ hai người. Cuối cùng, ông trời có mắt cho bố được gặp…”
Thêm lần nữa Hà Dương cắt ngang lời Hoàng Trung khi thình lình đứng dậy, cái nhìn vô cảm và giọng nói lạnh băng:
“Không! Tôi không có bố!.. Ông ta chết rồi! Mười tám năm trước…”
“Hà Dương, con ơi!”
“Đừng có gọi tên tôi thân mật như vậy! Đi đi! Ông không phài là bố tôi!” – Chưa bao giờ cô bé họ Hà lại giận dữ đến thế khi nhìn chằm chằm vào người vừa tự nhận là bố mình.
Thấy tình hình căng thẳng, Hoàng Trung nhẹ nhàng giải thích cố đừng để cuộc nhìn nhận này đi theo chiều hướng xấu:
“Con bình tĩnh nghe bố nói rõ ràng sự việc. Mười tám năm trước bố có lỗi vì đã bỏ rơi hai mẹ con con nhưng lúc ấy bố không còn sự lựa chọn. Bố yêu mẹ con và dù rằng khi đó bố đã lập gia đình…”
“Không còn sự lựa chọn? Tại sao? Lý do đó là gì, ông nói đi!”
Trông ánh mắt kiên quyết và băng giá của Hà Dương, Hoàng Trung thoáng lặng thinh. Dường như, cái lý do khiến ông “không còn sự lựa chọn khác” kia chẳng hề chính đáng và rất khó để cô con gái chấp nhận.