Chương 18: Góc khuất 10: "Sao gặp tôi mà không chào?"

Hà Dương vẫn không hề rời mắt khỏi bố bởi muốn nghe rõ cái lý do mà ông bỏ rơi hai mẹ con cô. Cái nhìn của con bé trải lên bộ áo vet lịch lãm, lên chiếc cavat hàng hiệu, thậm chí cả dây nịch bằng da cao cấp và đôi giày đánh bóng của bố. Gì chứ? Người đàn ông sang trọng đứng trước mặt là bố nó ư?.. Hai giai cấp quá khác biệt! Tình cha con sau mười mấy năm xa cách có thể hàn gắn được không khi khoảng cách giữa giàu và nghèo quá lớn?

“Sao ông không nói tiếp?” – Hà Dương nghe tim đau nhói bởi có thể hiểu ra một phần nào đấy của sự thật.

Hoàng Trung vẫn rất khó xử, các từ ngữ như bị chặn lại không tài nào thoát ra khỏi đôi môi cứ lắp bắp: “Vì… vì bố…”

Xui xẻo cho Hoàng Trung khi Hà Dương đột nhiên trông thấy trên túi áo vet của ông, có tấm bảng màu vàng nhỏ sáng loáng với dòng chữ trắng nổi bật: Hoàng Trung – tổng giám đốc công ty thời gian Việt Mỹ ELLE. Bất động trong vài giây, Hà Dương chợt nhếch mép cười. Cái đường cong hoàn hảo ấy tạo thành một nụ cười khinh bỉ đúng nghĩa. Nguyên do là đây.

“À, có phải cái lý do cho sự bỏ của ông mười tám năm trước là chiếc ghế tổng giám đốc công ty ELLE tiếng tăm?” – Tiếng Hà Dương cợt nhã.

Giật bắn mình hệt kiểu vừa bị ai đó bắt quả tang, Hoàng Trung lúng túng:

“Vợ bố, không… người vợ hiện tại lúc ấy của bố bắt bố phải lựa chọn!”

“Và ông vì cái hư vinh ấy nên bỏ rơi tôi và mẹ?”

“Hà Dương, con hãy hiểu một điều: cuộc sống không thể không có tiền…”

“ĐỦ RỒI!”

Hà Dương hét to đồng thời bịt hai tai lại vì không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Đau đớn thay! Lý do lại vẫn là tiền?.. TIỀN! TIỀN! TIỀN! Cái từ ấy đã gây nên biết bao bi kịch lẫn đau khổ cho mọi kiếp người. Cũng bởi vì tiền mà Hà Dương, chỉ mới mười tám tuổi, đã đi làm thêm ở bar. Thành cô gái PR cho đủ loại đàn ông chà đạp. Không có tiền nên mẹ và Hà Dương bị bố bỏ rơi. Không có tiền nên con bé chẳng thể thuốc thang đầy đủ cho mẹ. Giờ đây, tiền tiếp tục trở thành lý do rẻ mạt cho sự chia ly của máu mủ.

“Đi! Ông đi khỏi đây ngay lập tức! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

“Hà Dương, bố sẽ bù đắp cho con và mẹ.”

“Không cần! Tôi không cần ông thương hại! ĐI!!!”

Nghe tiếng thét tê tái của con gái, lòng Hoàng Trung rối bời vì chẳng biết nên làm gì. Bỗng, từ bên ngoài một tên vệ sĩ đi vào nói:

“Thưa ông chủ, bà chủ điện ông về gấp vì có chuyện ở công ty!”

Hoàng Trung cắn môi bởi hành động nông nỗi của tên vệ sĩ. Cuộc nói chuyện giữa ông và Hà Dương đang rơi vào bế tắc thì tự dưng tên này vào “phá” khi phát ngôn ra hai từ bà chủ. Như thế chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Ông giám đốc họ Hoàng thoáng nhìn qua Hà Dương đang đứng im lặng. Tuy con bé không phản ứng gì nhưng rõ ràng nó rất giận bởi đôi mắt hằn rõ sự căm ghét còn bàn tay thì siết chặt tà áo dài.

“Ừm… bố về giải quyết chuyện công ty. Ta ngừng ở đây, mai bố sẽ lại đến.”

Hà Dương vẫn đủ bình tĩnh để kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng khi dõi theo bóng Hoàng Trung bước ra khỏi nhà. Rất nhanh sau đó, con bé nghe tiếng xe hơi lăn bánh chạy đi xa dần. Bấy giờ ánh mắt giận dữ mới dịu lại, hai bàn tay cũng thả lỏng, buông xuôi. Nó bần thần ngồi phịch xuống giường. Lúc này, Hà Dương vẫn cứ ngỡ cuộc gặp gỡ ban nãy là giấc mơ không có thật. Mà không, sự việc ấy giống như một cơn ác mộng thì đúng hơn. Một tổng giám đốc công ty nổi tiếng ELLE đến đây rồi nhận là bố Hà Dương. Sau ngần ấy năm không tồn tại đột nhiên ông trở về cùng với thân phận và địa vị quá khác xa, con bé phải làm gì đây…? Bỗng nhiên, Hà Dương ước giá như bố mình đã chết rồi thì có phải tốt hơn chăng. Khẽ khàng, nó quay qua nhìn mẹ. Bà vẫn cứ ngồi thu lu trong góc giường với gương mặt ngây ngây dại dại, chốc chốc còn cười nhe răng. Nhớ đến câu nói ban nãy của tên vệ sĩ, cảm xúc tủi hận trong Hà Dương khi nghe hai từ bà chủ vẫn còn vô cùng rõ ràng. Người đàn ông ấy có lẽ nào chỉ thuộc về duy nhất một mình Hà Dương với mẹ cô? Phải chăng, số phận đã an bài nó không thể có được một gia đình trọn vẹn như bao năm qua vẫn mong ước?

***

Tối vào phòng locker, Hạ Tuyết ngạc nhiên khi thấy các cô PR túm tụm lại bàn cái gì đó rất sôi nổi. Không gian ồn ào trỗi dậy khiến cái nơi chưa đến 13m2 này trở nên chật chội hơn ngày thường. Không chần chừ, cô bước đến đồng thời cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Những cô PR nọ ngừng cuộc nói chuyện. Họ quay qua, có một vài người tản dần ra để nhường chỗ cho Hạ Tuyết chen vào. Cô giật mình khi trông dáng vẻ thất thần rũ rượi của Cẩm Thuý, một PR có chút nhan sắc ở bar Gossi. Cô chị ngồi lả đi trên chiếc ghế, ngay trán vệt máu đã khô còn hiện rõ dưới ánh đèn neon mờ mờ. Dường như Cẩm Thuý vừa gặp phải chuyện gì rất tồi tệ bởi nhìn cô như cái xác không hồn. Ánh mắt đờ đẫn nhuốm màu mệt mỏi.

“Chị Thuý, chị sao thế?” – Hạ Tuyết lo lắng nhìn khắp người cô chị gái.

“Ban nãy khách ép uống dữ quá, chị ấy say lỡ chân vấp té đầu đập vào cạnh bàn.” – Bên cạnh, Thu Ánh tặc lưỡi thở dài trả lời thay.

Nghe xong, Hạ Tuyết thở ra rồi cúi mặt xuống gần sát gương mặt phờ phạc của Cẩm Thuý dịu dàng động viên:

“Chị đừng ép bản thân, phải cố gắng giữ gìn sức khoẻ nữa.”

Chậm rãi, Cẩm Thuý xoay mặt sang bên hướng ánh mắt thất thần vào Hạ Tuyết. Tiếp, cô chị có “nhan sắc như hoa đã tàn” này tự dưng gục đầu lên vai em gái, bật khóc. Giọng cô nghèn nghẹn hệt như cổ họng bị ai bóp chặt:

“Anh ấy đi tù rồi Tuyết ơi…”

“Đi tù? Ai ạ?” – Hạ Tuyết nhíu mày khó hiểu.

Tức thì Lam Mộng, PR khác, đứng gần đó giải thích giúp:

“Chồng chị Thuý, anh Tân, trưa nay mới bị toà xử tù hai mươi năm. Khổ thiệt chứ! Giờ chị Thuý phải nuôi hai đứa con thêm ông bà già chồng nữa.”

Giờ Hạ Tuyết mới hiểu rõ sự việc. Trước đây, Cẩm Thuý mới vào bar làm đã quen được một anh chàng lịch lãm tốt bụng. Khi ấy, cô ngây thơ nghĩ rằng người đó yêu mình nên trao cái quý giá nhất cho anh ta. Nhưng rồi sau khi “ăn” chán chê, “anh chàng lịch lãm tốt bụng” mới lộ nguyên bộ mặt là kẻ sở khanh. Chẳng những lừa gạt tình cảm mà anh ta còn gạt hết tiền của Cẩm Thuý cao chạy xa bay để lại cô gái tội nghiệp với cái thai hai tháng. Lúc vừa sinh con xong Cẩm Thuý tình cờ quen Tân, chủ một tiệm sửa xe nhỏ. Thời gian sau, họ yêu rồi kết hôn. Tân đồng ý nuôi dưỡng hai đứa trẻ sinh đôi dù chúng chẳng phải con anh.

Cuộc sống hôn nhân ban đầu khá yên ổn tốt đẹp nhưng không lâu sau, tiệm xe của Tân gặp chuyện phải đóng cửa. Thất nghiệp, anh bỗng chốc thay đổi tính tình, thường xuyên rượu chè đánh mắng vợ con. Biết Cẩm Thuý quay lại làm PR trong bar, Tân không ngừng sỉ vả chị đồng thời lôi hai con vào cuộc, gọi chúng là con hoang!.. Khóc thì khóc, uất ức thì uất ức, Cẩm Thuý cũng đành cắn răng chịu đựng. Nếu không làm PR thì lấy tiền đâu nuôi cả gia đình sáu miệng ăn? Cho đến ngày kia, cô hay tin chồng đánh chết người và còn cố ý gây thương tích cho một người khác. Tân bị bắt, nỗi khỗ càng chồng chất trên vai Cẩm Thuý. Giờ hay tin anh bị toà tuyên án hai mươi năm tù giam, thử hỏi làm sao người phụ nữ này chịu cho nổi.

Phận đời PR lúc nào cũng lắm bi kịch, khổ đau. Cái nghiệp số đã vậy, không tránh được. Dù bị Tân đánh đập mắng nhiếc nhưng chồng vẫn là chồng, cô nghĩ thế nên chẳng nỡ bỏ. Những lúc tỉnh táo, Tân cũng có làm việc này việc kia kiếm thêm đồng ra đồng vào. Giờ gia đình mất đi một nguồn thu nhập lại thêm khoản thăm tù, Cẩm Thuý hoàn toàn ngã nguỵ.

Hạ Tuyết siết chặt lấy đôi vai đang run của Cẩm Thuý và không nói lời nào bởi biết rõ giờ đây mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa. Sự việc đau lòng đã diễn ra như vậy, an ủi động viên cũng chẳng thay đổi được gì. Cách duy nhất Hạ Tuyết có thề làm là để cô chị bất hạnh ấy khóc thoả sức trên vai mình.

“Mấy đứa tránh ra một tí nào, để dì băng bó cho Cẩm Thuý.” – Chợt, tiếng vυ" Lệ vang lên giục giã ở phía sau.

Hạ Tuyết mau chóng đứng dậy rồi ít phút sau cùng các cô PR rời khỏi phòng lên sàn bar. Trên đường đi, mọi người vẫn bàn tán về chuyện của Cẩm Thuý.

“Hơi, số chị ấy khổ. Ban đầu bị gạt, sau đó thì tưởng có được chồng là tốt ai dè… Cái gã Tân ấy xem thường chị Thuý lắm. Có lần còn bảo vợ là điếm!”

Thu Ánh vừa dứt câu than thở xong là Mai Bình chen vào bảo ngay:

“Đàn ông là vậy, không khác được. Tụi mình mãi mãi không thoát khỏi cái bóng đã-từng-làm-PR, cứ bị người đời khinh miệt!”

Đi cạnh, Quỳnh Anh – PR có chất giọng như trẻ con, thở dài thườn thượt:

“Có lần, em nghe một vị khách bảo tỉnh bơ rằng: Con đó cũng chỉ là PR thôi! Lòng em buồn kinh khủng dẫu người đó không nói đến em. Haizzz!”

Những cô nọ chưa kịp phản ứng thì phía sau đã nghe âm thanh rít thuốc của Thuỵ Trinh cùng cái giọng khàn đυ.c mọi lần: “Hà, đúng là chua xót thật!”