Chương 15.1: Đã không còn thích anh ta nữa (1)



Sáng sớm ngày hôm sau phi thuyền đáp xuống trường học, ngay khi phi thuyền vừa đáp xuống, quang não của Thời Cẩn lập tức nhận được tin nhắn của huấn luyện viên.

Huấn luyện viên yêu cầu hai mươi phút sau tiểu đội bọn họ tập hợp trong phòng 205 tòa A.

Sau khi bước xuống phi thuyền, Thời Cẩn dẫn Phong Cữu và Trần Sơn nhanh chóng đến phòng 205, ba người bọn họ đều không có thương tích gì, lại nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái trên phi thuyền một đêm, trông mỗi người đều tinh thần phấn chấn.

Huấn luyện viên mà bọn họ đi gặp là huấn luyện viên chuyên quản lý diễn tập quân sự, họ Lưu, hết sức hài lòng về thành tích của đội bọn họ, dù sao đây vẫn là lần đầu tiên gặp được sinh viên ngày đầu tiên đã tìm thấy manh mối, ngày thứ hai là có thể kết thúc diễn tập quân sự, bởi vậy đủ để chứng minh xuất sắc của bọn họ.

Thời Cẩn nghe mà chột dạ, đưa tay gãi gãi chóp mũi.

Cậu hoàn toàn là dựa vào một lần sống lại, biết được không ít tin tức trước đó nên mới nhanh chóng đưa ra kết luận, bởi vậy khó tránh khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Huấn luyện viên còn hỏi thăm bọn họ về sau có dự định nhập ngũ hay không, Thời Cẩn là không, cậu không thích tham gia quân ngũ, càng có xu hướng đi làm lính đánh thuê hoặc thợ săn di tích hơn. Trong máu cậu có gió, trời sinh tính cách khao khát tự do và hướng về bầu trời, là không cách nào sống ở nơi có cường độ huấn luyện cao và kỷ luật chặt chẽ như quân đội.

Nếu như không phải sinh ra trong cô nhi viện, tất cả việc học của cậu đều do cô nhi viện quyết định, cậu cũng sẽ không báo danh trường quân đội.

Trần Sơn vẫn luôn đi theo Thời Cẩn, căn bản không động não suy nghĩ, dù sao cậu ta cảm thấy Thời Cẩn là người đối xử với cậu ta tốt nhất trên thế giới này, cũng là người thông minh nhất, đi theo Thời Cẩn sẽ có thịt ăn.

Phong Cữu không trả lời, chỉ im lặng đứng đó, khi huấn luyện viên nhìn về phía anh, Phong Cữu nhanh chóng liếc Thời Cẩn một cái.

Nằm ngoài dự doán, ba sinh viên xuất sắc đều không có ý xông pha chiến đấu vì đế quốc, nhưng huấn luyện viện Lưu lại không hề tức giận, thậm chí còn có chút vui vẻ.

Anh ta cười ha hả xoa tay nói: “Ba người các cậu trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai trường học chúng ta sẽ tổ chức lễ tốt nghiệp, với tư cách là sinh viên ưu tú, các cậu sẽ lên sân khấu lĩnh thưởng, đến lúc đó cần chuẩn bị kỹ càng, đừng đến muộn, đi, đi đi.”

Huấn luyện viên đã ám chỉ đến mức này rồi, đương nhiên Thời Cẩn hiểu rõ, hạng nhất của diễn tập quân sự lần này không ai khác ngoài đội bọn họ.

Ít nhiều gì trong lòng Thời Cẩn cũng có chút vui sướиɠ, cậu cố gắng kìm nén hưng phấn nói cảm ơn với huấn luyện viên, sau đó dẫn Trần Sơn và Phong Cữu ra khỏi cổng tòa A.

Bọn họ vừa ra khỏi tòa A, Thời Cẩn định bụng dẫn hai người kia đi ăn một bữa no nê, chúc mừng chiến thắng.

Ban đầu cậu chỉ muốn đạt được kết quả không tồi, không ngờ vậy mà trực tiếp giành được hạng nhất.

Vì thế, Thời Cẩn còn cố ý mở lịch ngày, khoanh tròn ngày hôm nay lại.

Lúc này là thứ ba, ngày 23 tháng 3, mùa xuân năm 125 Tinh lịch.

Vào 125 năm trước, hành tinh mẹ của loài người —— Trái Đất bị thiên thạch tập kích, xảy ra vụ nổ lớn, loài người trên khắp thế giới thống nhất xây dựng một liên minh Đế Quốc, dùng toàn bộ sức mạnh của Trái Đất để tìm kiếm một tinh cầu khác trong vũ trụ, cũng chính là nơi bọn họ đang sống này —— Liên tinh Đế Quốc.

Liên tinh Đế Quốc được hình thành từ mười bốn hành tinh, trải qua sinh sôi nảy nở hơn trăm năm, bây giờ dân số của Liên tinh Đế Quốc vào khoảng hai mươi tỷ.

Mà ngoài Liên tinh Đế Quốc ra, liên minh Đế Quốc còn bắt đầu tìm kiếm các tinh cầu chưa khai thác ở khắp mọi nơi, cùng với các tinh cầu bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị hủy diệt, dùng để phát triển thành tinh cầu con, nhằm giảm gánh nặng dân số của Đế Quốc.

Bởi vậy cũng phát triển ra hai loại nghề nghiệp rất hấp dẫn —— lính đánh thuê tư nhân và thợ săn di tích.

Người làm hai công việc này đều du hành giữa các tinh cầu, mang các loại đồ vật về liên minh Đế Quốc bán lại, lợi nhuận cực cao.

Sau khi tốt nghiệp, Thời Cẩn dự định thử sức với một nghề trong đó.

Vừa nghĩ tới mình giành được thành tích tốt, Thời Cẩn đi đường cũng phiêu diêu, dứt khoát từ bỏ nhà ăn trường học, hào phóng dẫn Trần Sơn và Phong Cữu vào trung tâm thành phố ăn mừng.