Chương 14.4: Hạng nhất (4)

Thoạt nghe lời này có loại cảm giác chói tai khó nói nên lời, nhưng Thẩm Tùy Phong lại không bắt được lỗi nào trong đó, anh ta day day ấn đường mệt mỏi, dứt khoát bỏ qua chủ đề này, trả lời: “Ngày mai là về đến trường học rồi, chẳng mấy chốc sẽ công bố bảng điểm cuối cùng, mặc dù đội ngũ các em bị buộc phải rút lui, điểm số là 0, nhưng dù sao các em cũng là đội ngũ đi đến cuối cùng, có lẽ sẽ có cơ hội chuyển mình, đừng nản chí, trở về xem anh trai em đi.”

Thời Dược miễn cưỡng nở nụ cười, sau khi tiễn Thẩm Tùy Phong đi, quay đầu mất hồn mất vía trở về khoang y tế, đi về phía chiếc giường của đội ngũ bọn họ.

Trên đường trở về, cậu ta nhanh chóng xem xét lại tình hình hiện giờ.

Thời Cẩn hoàn toàn xứng đáng giành được hạng nhất, cho nên đến lúc đó chắc chắn thuốc dùng để chữa trị tinh thần lực sẽ rơi vào trong tay Thời Cẩn.

Bây giờ đã không trông cậy vào cậu hai Thời và Thẩm Tùy Phong được nữa rồi, mà rõ ràng Thời Cẩn sẽ không chịu lép vế trước mặt bọn họ, Thời Dược nghĩ tới nghĩ lui, quyết định nhắm vào mẹ Thời thương yêu cậu ta nhất.

Trong lúc cân nhắc, Thời Dược chạy tới trước giường bệnh.

Lúc này cậu ta mới phát hiện, không biết cậu hai Thời đã tỉnh lại từ lúc này, hơn nữa không nằm trên giường, mà khoanh chân lộ vẻ mặt khó coi ngồi dưới đất, nằm trên giường chính là Vương Chiêu và Cố Thanh cùng đội với bọn họ.

Thời Dược lập tức cảm thấy hối hận, nếu cậu ta về sớm một chút là tốt rồi, không ngờ cậu hai Thời lại tỉnh dậy đúng lúc cậu ta rời đi.

Thời Dược lập tức ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai cậu hai Thời nói: “Anh trai, không sao, sắp về nhà rồi, về nhà chúng ta sẽ có giường lớn để nằm.”

Cậu hai Thời dùng ánh mắt phức tạp thoáng nhìn Thời Dược.

Thời Dược cho rằng anh ta bởi vì không có giường ngủ mà không vui, nhưng trên thực tế là đang suy nghĩ cuộc đối thoại vừa rồi của Thời Dược và Thẩm Tùy Phong.

Vậy mà Thẩm Tùy Phong lại tưởng rằng Thời Dược ấn nút rời khỏi thi đấu, vậy mà Thời Dược lại dám nhận mình đã ấn nút rời khỏi thi đấu.

Cậu hai Thời đột nhiên cảm thấy mình có chút không hiểu cậu em trai từ nhỏ được mình nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan này.

Đồng thời cũng bắt đầu ngẫm lại thái độ lúc trước của mình đối với Thời Cẩn, càng nghĩ càng khϊếp sợ.

Thời Cẩn cũng là em trai của anh ta mà, sao anh ta có thể đối xử với Thời Cẩn như vậy chứ?

Ngay cả một người ngoài như Thẩm Tùy Phong cũng biết ‘chiến trường vô tình’, vì sao anh ta lại đương nhiên mà cho rằng Thời Cẩn cần phải nhường anh ta chứ?

Đó là em trai khó khăn lắm mới trở về của nhà họ Thời mà.

“Ừm.” Thấy Thời Dược nói, cậu hai Thời đơn giản đáp lại một tiếng.

Thời Dược vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cậu ta ngồi bên cạnh cậu hai Thời, ngẫm nghĩ rồi dè dặt nói một câu: “Anh hai, mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ, chúng ta mời anh ba về nhà nhé? Em nghĩ, trước kia chúng ta quả thật đã làm sai rất nhiều chuyện, em muốn hòa giải với anh ba.”

Nghe vậy, trong lòng cậu hai Thời lại dễ chịu hơn chút.

Thoạt nhìn em trai của anh ta vẫn lương thiện dịu hiền như vậy.

Anh ta nhìn về phía Thời Dược, thầm nghĩ, nói không chừng lúc ấy Thời Dược thật sự chỉ là muốn ra sức giành lấy thắng lợi thôi? Cho dù Trần Sơn không đá một phát kia, Thời Dược cũng sẽ cứu anh ta.

Thời Dược chính là người em trai mà tự tay anh ta nuôi nấng, sao có thể trơ mắt nhìn anh ta chết đi chứ?

Suy xét một hồi, cậu hai Thời khẽ gật đầu, trả lời: “Nghe em.”

Ngẫm nghĩ, cậu hai Thời lại nói thêm: “Có lẽ chúng ta không mời được, để anh cả làm đi.”

Lời khuyên nhủ Thời Dược đang định thốt ra cứ vậy mà bị nén trở về, ngoài mặt cậu ta không thể hiện ra gì, nhưng trong lòng lại cuộn trào sóng lớn.

“Có vẻ anh hai không còn chán ghét anh ba nữa nha.” Thời Dược miễn cưỡng nặn ra nụ cười, mang tính thăm dò hỏi ra.

Trước kia mỗi lần cậu ta nhắc đến Thời Cẩn, cậu hai Thời đều phải độc mồm độc miệng công kích một hồi, lần này lại trực tiếp đồng ý, thậm chí còn muốn để anh cả đi mời.

“Ừm.” Đương nhiên cậu hai Thời không chịu thừa nhận mình hối hận bởi vì trước kia cứ luôn nhắm vào Thời Cẩn, cho nên anh ta tùy tiện tìm một lý do, nói: “Hẳn là cậu ta được hạng nhất nhỉ? Cha nhìn thấy sẽ vui vẻ.”

Ngón tay Thời Dược bấm mạnh một cái, mấy giây sau cậu ta mới ngẩng mặt lên, nét mặt mang theo tươi cười nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, hạng nhất đó, chắc chắn cha sẽ vui vẻ.”