Chương 13.4: Thấy chết không cứu (4)

Thời Cẩn không chịu giao ra thuốc thử, Thẩm Tùy Phong không chịu giúp đỡ, chẳng lẽ cậu ta thật sự phải trơ mắt nhìn mình thua trận sao?

Không, không được, cậu ta không thể bỏ cuộc, chỉ có cơ hội lần này mới giúp cậu ta lấy được thuốc chữa trị tinh thần lực, cậu ta không thể bỏ qua.

Cậu ta phải nghĩ cách!

Mà lúc này, cậu hai Thời trên mặt đất đột nhiên run rẩy dữ dội, mọi người liếc một cái liền nhìn ra, bây giờ cậu hai Thời đã đến thời khắc mấu chốt cuối cùng, nếu như Thời Dược còn không rút lui, chắc chắn cậu hai Thời sẽ bị cảm nhiễm.

Một khi cảm nhiễm, không chắc có thể cứu lại hay không.

Chỉ là cảm xúc của người trong đội ngũ đều không mấy thay đổi, dù sao người chết cũng không phải bạn mình.

Mỗi năm trong diễn tập quân sự đều sẽ xuất hiện các loại tình huống bất trắc, vì thành tích, thấy chết không cứu là thái độ bình thường, huống hồ, bọn họ có thể bỏ cuộc.

Có lẽ là hồi quang phản chiếu, cậu hai Thời lấy lại được chút lý trí, anh ta ngã trên mặt đất, run rẩy vươn tay về phía Thời Dược.

“Em, trai.” Anh ta khó khăn nặn ra hai chữ, một tay khác muốn ấn vào bên hông.

Bên hông của anh ta chính là nút rời khỏi, chỉ cần anh ta ấn xuống, hai người bọn họ sẽ có thể an toàn rời đi.

Nhưng ngay khi cậu hai Thời giơ tay lên chuẩn bị ấn nút, Thời Dược đột nhiên giơ hai tay bắt lấy cánh tay kia của cậu hai Thời, giữ chặt lại, đồng thời cúi đầu xuống, gục vào trong ngực anh ta gào khóc, vừa khóc vừa nói: “Em biết, em biết! Anh, em sẽ không bỏ cuộc, em sẽ cố gắng, anh, anh không thể chết, anh ráng chịu chút nữa!”

Cả người cậu hai Thời đều bị Thời Dược che chắn, xung quanh lại tối tăm, không ai có thể thấy rõ ràng trong khoảnh khắc đó, cậu hai Thời bỗng trợn mắt và hô hấp đột nhiên dồn dập.

Không, không, anh ta không muốn đánh tiếp nữa, anh ta muốn bỏ cuộc!

Nhưng tay của anh ta bị Thời Dược giữ chặt, anh ta không ấn được cái nút bên hông!

Buông tay ra! Cho anh ta trở về, anh ta không thể chết ở chỗ này, đây chỉ là một lần diễn tập quân sự mà thôi, cùng lắm thì sang năm làm lại, anh ta chính là nhị thiếu gia nhà họ Thời, còn có vinh hoa phú quý chờ anh ta hưởng!

Nhưng anh ta càng sốt ruột, bàn tay nắm lấy tay anh ta của Thời Dược càng chặt, anh ta cảm giác được Thời Dược nằm nhoài trên người mình khóc lớn, cũng cảm giác được sinh mệnh của mình đang xói mòn.

Anh ta không thể chết ở chỗ này được, anh ta sẽ biến thành một đống xương khô, anh ta còn nhiều trò thú vị chưa chơi, nhiều đồ ăn ngon chưa thử, nếu như anh ta chết ở chỗ này, vậy cả đời này anh ta sẽ không cách nào hưởng thụ nữa!

Hoảng sợ khôn cùng dồn ép đầu óc, trong cổ họng cậu hai Thời thoát ra tiếng lộc cộc, anh ta liều mạng đá chân, muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng xung quanh tăm tối, sự chú ý của những người khác đều không đặt trên người anh ta.

Trong hành lang, cuộc chiến giành thuốc thử hết sức căng thẳng.

Trần Sơn đối đầu với Thẩm Tùy Phong, địa hình chật hẹp, Thẩm Tùy Phong không triệu hoán ưng lớn ra được, mà Trần Sơn lại có thể gọi ngựa của mình ra, Trần Sơn chiếm ưu thế; Phong Cữu thì nghênh đón hai chiến sĩ khác, anh không có tinh thần thể, nhưng đẳng cấp SSS có thể áp đảo hai chiến sĩ cấp S, ngay cả Thời Cẩn cũng rút đao ra.

Thời Cẩn không đánh với chiến sĩ, cậu đánh với lính quân y, thể năng của cậu cũng coi như tốt trong đám lính quân y, một đánh hai có vẻ hơi khó khăn, nhưng cũng không phải vấn đề lớn, huống hồ, công việc của cậu là ngăn cản hai người này hỗ trợ cho chiến sĩ mà thôi.

Trước mắt mặc dù bọn họ ít người, nhưng lại chiếm ưu thế, một mình Phong Cữu có thể đánh hai, đợi hai chiến sĩ cấp S này bị đánh bại, bọn họ thắng lợi chỉ là chuyện sớm muộn.

Ngay khi hai đội lao vào đánh nhau, Thời Dược lặng im không một tiếng động kéo cậu hai Thời thoạt nhìn như đã chìm vào hôn mê không có chút phản ứng nào, nhưng trên thực tế đang liều mạng giãy giụa sang một bên, đồng thời lặng lẽ rút dao găm bên hông ra.

Thời Dược biết tình huống bây giờ của mình vô cùng nguy cấp, cậu hai Thời bị lây bệnh rồi, không có người nào khác có thể giúp cậu ta, chỉ còn lại một mình cậu ta thôi.

Cậu ta muốn đυ.c nước béo cò, xem mình có thể trộm được cơ hội gì hay không.

Chỉ là Thời Dược vừa cầm dao găm, còn chưa lao ra thì đã có một bóng người xông đến.

Sau lưng Trần Sơn lờ mờ ánh sáng của ngựa đỏ, cậu ta muốn xông lên đánh đòn phủ đầu đá Thẩm Tùy Phong một phát, không ngờ lúc đi ngang qua Thời Dược lại bị chệch chân, giẫm lên trên người cậu hai Thời.

Trần Sơn tiện chân đạp cậu hai Thời một phát, đúng lúc đạp vào bên hông anh ta.

Tiếng ‘răng rắc’ vang lên, lúc cậu hai Thời nghe thấy tiếng cái nút bên hông mình bị đá vào.

Trong khoảnh khắc đó, anh ta nhìn thấy ánh mắt căm ghét của Trần Sơn, nhìn thấy dáng vẻ trợn mắt không cam lòng của Thời Dược, cũng nhìn thấy ánh sáng đỏ lấp lóe bên hông mình.

Ánh sáng đỏ tượng trưng cho tín hiệu bỏ cuộc, nhiều nhất là nửa phút, sẽ có huấn luyện viên ẩn mình trong bóng tối tới mang anh ta đi.

Trước mắt tối sầm lại, cuối cùng cậu hai Thời yên tâm ngất xỉu.