Bên trong phòng VIP của quán bar “Thiên”, một đám công tử ngồi trên sofa uống rượu nói chuyện phiếm. Nhìn qua biểu tình của mỗi người đều thập phần thích ý, giống như mọi căn thẳng đến đây đều được giải tỏa.
“Aiz…cậu nói xem, tại sao mà Lí Tô Mặc vẫn còn chưa đến?” Trần Hòa Hải giơ cái ly của mình lên, nhìn chất lỏng màu trắng bên trong không ngừng song sánh, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
“Còn 2 phút nữa.” Tiêu Tĩnh nhìn đồng hồ của mình, “Tên kia chưa bao giờ sớm một giây, cũng không muộn một giây, đúng là gian thương đề cao tiêu chuẩn lợi ích!”
“Cậu ta là hạt mầm của Lí gia, ông nội, bác, cha cậu ta còn đang chờ cậu ta thừa kế công ty của của mẹ.” Biểu tình Tiền Dương có chút chán nản.
“Thì có sao, cậu xem không phải tớ cũng tiếp quản công ty của mẹ sao?!” Triệu Đại Vĩ buông tay.
“Cậu còn có anh trai giúp đỡ, còn vấn đề của cậu ta là không có ai giúp!”
“Cũng đúng, nhưng tớ vẫn còn nhiều thắc mắc, A Mặc không muốn dính dáng đến ngành báo chí, vậy tại sao lại đồng ý xuất hiện ở đài truyền hình B?”
Cố Tử Minh nháy mắt mấy cái, “Tớ cũng rất ngạc nhiên.”
“Me too!” Tiền Dương nhảy đến bên người Cố Tử Minh.
Sau 2 phút, đang nói, cửa phòng bao mở ra.
Thân ảnh cao to củ Lí Tô Mặc xuất hiện trước mặt mọi người. Tiền Dương cảm khái một câu, “Qủa nhiên là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện.”
Cặp mắt hoa đào hẹp dài của Lí Tô Mặc hơi nheo lại, khóe miệng cong lên, “Nói xấu gì tớ sao?”
“Sao có thể nói xấu ngài được, như vậy không phải là muốn chết sao?” Trần Hoà Hải cười tủm tỉm nói, hai chân gác lên bàn thủy tinh.
Lí Tô Mặc tìm vị trí ngồi xuống, Triệu Đại Vĩ bên cạnh lập tức đưa qua một ly rượu, “Nói, A Mặc, đám anh em bọn tớ đều rất ngạc nhiên nha, sao cậu lại lên truyền hình?”
Lí Tô Mặc nâng mí mắt, “Vì sao tớ không thể lên truyền hình?”
“Cậu ngay cả một góc nhỏ khuôn mặt cũng không chịu xuất hiện, lại đồng ý cho người ta phỏng vấn? Còn nhớ có người chụp hình con chó nhỏ của cậu đưa lên đầu đề tạp chí, cậu giải quyết thế nào? Trực tiếp thu mua tòa soạn đó, lại làm cho tên kia không ngóc đầu lên nổi trong giới! Không phải là cậu không muốn ảnh chụp của mình xuất hiện trước mặt công chúng sao?”
“Lần này không giống.” Lí Tô Mặc bình tĩnh uống một ngụm rượu trong ly, sau đó lại nói với Triệu Đại Vĩ, “Nếu tớ đồng ý, cho dù là đưa cuộc sống của tớ lên trang đầu tạp chí, tớ cũng không ý kiến; còn nếu tớ không đồng ý, cho dù là trên tạp chí xuất hiện một chút bóng dáng thôi, tớ cũng đem bọn họ diệt sạch!”
Đám người hai mặt nhìn nhau, được rồi, A Mặc là người khó nắm bắt nhất trong nhóm bọn họ.
“Nhưng mà tớ còn nghe nói, cậu dự tiệc cảm ơn của đài truyền hình? Xem ra cậu rất mong đợi đến đài truyền hình kia?” Trần H òa Hải cười tà mị.
Lí Tô Mặc khẽ nâng mày, “Tớ nghe nói, dì gần đây ầm ĩ tìm cậu.”
Trần Hòa Hải nháy mắt đem chân gác trên bàn thủy tinh để xuống, thân mình ngồi thẳng, “A Mặc, chúng ta là anh em tốt.”
Lí Tô Mặc cười yếu ớt lộ ra hai lúm đồng tiền, “Không phải bao giờ đâu?”
Lời này nói ra tất nhiên là có thâm ý! Lý giải đầu tiên là: Chúng ta lúc nào cũng là anh em tốt, ai nói không phải đâu? Thứ hai là, trước mắt chúng ta vẫn là anh em tốt, nhưng nếu cậu vẫn tiếp tục muốn nói chuyện bát quái, tôi cũng không thể cam đoan mỗi giây mỗi phút đều là anh em tốt.
Người thành tinh như Trần Hòa Hải tất nhiên lập tức hiểu ngay, ngáy mắt ngậm miệng, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Cố Tử Minh cùng Tiền Dương không hiểu ra sao, không rõ đã phát sinh chuyển biến gì? Nhưng mà nhìn đến dáng vẻ rầu rĩ của A Hải, bọn họ chỉ biết, khẳng định là A Mặc đã làm cho A Hải nham hiểm kinh ngạc, tuy rằng bọn họ không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà có thể nhìn A Hải kinh ngạc, bọn họ thật cao hứng, ai bảo A Hải ăn bọn họ vô số lần, nhưng bọn họ mãi vẫn không thể vì mình “báo thù”? ╮(╯_╰)╭
Triệu Đại Vĩ không vui, hắn cũng muốn lấy tin tức, vừa vặn A Hải hỏi đến chuyện hắn quan tâm, nhưng tại sao A Hải lại không tiếp tục nói?
Vì thế Triệu Đại Vĩ nói, “A Mặc, tại sao cậu lại không trả lời?”
Lí Tô Mặc nhìn mắt Triệu Đại Vĩ, "Đại vĩ, tớ nghe nói công ty cậu muốn quay một bộ phim?”
“Ừ, đang tính chụp ảnh. Có thể nói, bộ phim này là hoành tráng nhất năm của công ty!” Triệu Đại Vĩ vừa nói đến công việc của mình, ánh mắt đều sáng, không hổ là ông chủ công ty giải trí.
“Là phim gì vậy?” Mọi người cũng bị biểu tình phong phút trên gương mặt của Triệu Đại Vĩ hấp dẫn.
Hai người Tiêu Tĩnh cùng Trần Hòa Hải không vui, liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, lại nhìn Lí Tô Mặc lộ vẻ cười yếu ớt ngồi ở ghế sofa đối diện. Ánh mắt hai người đều lóe lên tia sáng, khẳng định là có chuyện gì đó ở đây. Nhưng với tính cách của Lí Tô Mặc, cậu ta không muốn nói, ai cũng moi không ra được nửa thông tin.
“Tên bộ phim đó là “Câu lạc bộ tình yêu”, là phim thần tượng dài ba mươi tập.” Triệu Đại Vũ nháy mắt nói.
“Trời..còn tưởng là phim điện ảnh.” Cố Tử Minh lập tức khinh thường, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình.
Triệu Đại Vĩ nổi giận, nói với Cố Tử Minh, “Thằng nhóc cậu thì biết cái gì!”
“Cậu ta biết tán gái.” Tiền Dương không phúc hậu phá, Triệu Đại Vĩ và Cố Tử Minh đều liếc mắt xem thường.
“Sao công ty cậu lại quay phim thần tượng?” Trần Hoà Hải ngồi ở trên sofa, vẻ mặt nghi hoặc. Phải biết rằng, công ty của Trần Đại Vĩ là công ty giải trí đứng đầu trong nước, dưới trướng không biết có bao nhiêu ngôi sao, quan trọng nhất là, các tác phẩm công ty bọn họ sản xuất đều là các bộ phim điện ảnh lớn, phòng bán vé, danh tiếng cũng là đứng nhất! Hiện tại lại tự hạ thấp giá trị bản thân đi lên kế hoạch quay phim thần tượng, đây là muốn làm gì?
Triệu Đại Vĩ cười ngốc, “Đây là kịch bản mà người phụ nữ của tớ viết.”
“Cái gì! Cậu lúc nào thì đi tìm phụ nữ? Chỉ vì cô ta mà đồng ý chuyện này?” Tiền Dương lớn tiếng ngăn cản.
Triệu Đại Vĩ nổi giận, “Nếu tác phẩm của cô ấy không tốt tớ sẽ đồng ý làm sao? Huống chi công ty cũng không phải chỉ có một mình tớ!”
“Một câu chuyện tình yêu…” Cố Tử Minh ngẩn đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời. (ND: Anh khẳng định là anh nhìn trời mà không phải là trần nhà…? =_=|||)
“Đúng là Triệu Đại Vĩ…” Thân mình Tiền Dương run rẩy.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Cố Tử Minh nhìn Tiền Dương.
Tiền Dương lắc đầu, “Cậu ta thích chịu khổ, tương lai đó, tớ không cách nào tưởng tượng ra.”
"Cố Tử Minh, Tiền Dương!" Mặt Triệu Đại Vĩ trở nên đỏ bừng, “Đại gia ta có tình yêu, các cậu không cần phải hâm mộ ghen tị hận đâu!”
Cố Tử Minh, Tiền Dương khoa trương đẩy ngã người nào đó xuống ghế sofa, “Thần ơi, lời nói của đàn ông đứng đầu như bọn tớ mang mười phần “khuê oán”, cậu không muốn sống sao?” (ND: Theo ta hiểu “khuê oán” ở đây giống như là ca thán, cái kiểu như mấy nữ nhân ngồi trong phòng than thở thời xưa í >_
Tiêu Tĩnh nhìn đám bạn tốt, lại không được tự nhiên nhìn Triệu Đại Vĩ, “Được rồi, bọn tớ biết cậu đang yêu. Nếu đã quyết định thì mang đến cho bọn tớ nhìn một cái cũng tốt.”
“Tớ cũng tòm mò, không biết phải là người phụ nữ như thế nào mới có thể khiến cho người đàn ông cường tráng như Triệu Đại Vĩ trở nên giống như vợ hiền.” Trần Hoà Hải mỉm cười nhìn Triệu Đại Vĩ.
Mặt Triệu Đại Vĩ từ màu đỏ biến thành màu gan heo, thậm chí còn có xu thế chuyển xấu đi, nghiến rang nhăn nhó nói, “ Bộ dạng người phụ nữ của tớ rất đáng yêu.”
“Cậu đừng nói đáng yêu, tớ sẽ nghĩ đến năm ấy khi xuống nông thôn, cậu nhìn con heo mập đang liều mạng ăn, sau đó cười hớ hớ nói với tớ ‘Con heo này thật đáng yêu!’”Nói xong, da đầu Cố Tử Minh run lên.
Mọi người hóa đá, Triệu Đại Vĩ nổi điên.
Náo loạn hồi lâu, Triệu Đại Vĩ tiếp tục nói, “Dáng vẻ người phụ nữ của tớ không giống đám phụ nữ ngày nay, một đám gầy giống như sào trúc.”
“Phi…nhìn mập giống nheo thì mới đẹp?” Cố Tử Minh bày ra vẻ mặt, “Tớ chỉ biết mắt thẩm mỹ của cậu có vấn đề.”
“Bạn gái tớ cũng không phải heo!”
Tiền Dương nói, “Chiều cao, cân nặng, ba vòng.”
“Ách…chiều cao…ừm…ngang ngực tớ.”
“Tốt lắm, không đến 1m6.” Cố Tử Minh từ từ mở miệng, rước lấy một cái nhìn xem thường của Triệu Đại Vĩ.
“Cân nặng…ừm…hẳn là không nặng, tớ ôm rất thoải mái, có thịt.”
“Khẳng định vượt quá 60kg.” Cố Tử Minh lại sâu kín mở miệng.
“Ba vòng, hắc hắc…rất chuẩn.” Nói xong, Triệu Đại Vĩ vẻ mặt dâʍ đãиɠ nở nụ cười.
“60kg mà ngực còn không lớn, vậy thì đi chết luôn cho xong.”
Lí Tô Mặc nói, “Thật ra tớ tò mò hơn là, bộ phim này của cậu, do ai diễn?”