Chương 3

Yến Thanh Song hai mắt đỏ hoe, nước mắt ứa ra: "Anh ơi, em không có khí chất hấp dẫn của omega sao? Em giống như nước sôi nhạt nhẽo chỉ giống như là một cái bình sứ để người ta ngắm thôi hả anh?!"

Yến Nam Gia nhanh chóng cúi đầu, Yến Thanh Song ngẩng đầu lên, sự thất vọng và xấu hổ rơi vào mắt Yến Nam Gia.

Nhìn bộ dạng em trai mình, trong lòng hắn cảm thấy chua chát, đây là đứa em trai mà hắn đã yêu thương từ nhỏ, hắn đã mong muốn em trai mình được tất cả mọi người và trở thành hoàng tử nhỏ trong lòng của hắn.

"Không!" Hắn duỗi bàn tay to xoa đầu thiếu niên, sau đó leo lên cầu thang.

"Nhưng anh Nam Nhan và anh Vũ Song đều nói em giống một chiếc bình sứ. Nhìn thì đẹp nhưng người ta không để ý. Bảo vệ một người như em thì được, nhưng làm vợ thì có nghĩa là phải chịu đau khổ và em thì không làm được” .Yến Thanh Song chớp mắt và nói từng chữ.

Vừa nói, nước mắt trong mắt không kìm được nữa, một dòng nước mắt chợt rơi xuống, sau đó thiếu niên cố chấp mở to mắt như đang cố gắng không khóc.

Nghe vậy, Yến Nam Gia trong lòng vừa tức vừa giận: “Bọn họ nói với em như vậy?”

Tất nhiên là không, đây là xử lý ngôn ngữ. Yến Thanh Song thầm mỉm cười, nhưng lại phát ra một tiếng ngâm nga.

Yến Nam Gia có cảm xúc thái quá hơn những gì cậu nghĩ.

Điều mà hai người này nói rõ ràng với cậu là Thanh Song rất dễ thương và xứng đáng được ở bên người thực sự yêu cậu.

Trong khi Tư Dod Nam Nhan chỉ coi Thanh Song như em trai mình, nếu buộc phải ở cùng nhau thì sẽ không tốt cho Thanh Song, Thanh Song phải được phép gặp nhiều người hơn và nhìn rõ tấm lòng của chính mình.

Nhưng bọn họ lại nói với cậu những lời cay nghiệt như vậy, bọn họ biết rõ trái tim Thanh Song không tốt nhưng vẫn kí©h thí©ɧ cậu như thế.

Họ có quyền gì mà không thích em trai Yến Nam Gia của anh, em trai yêu quý của anh?

Sự tức giận của Yến Nam Gia được Yến Thanh Song tự nhiên cảm nhận được, khi cơn giận của hắn dâng lên.

Pheromone mạnh mẽ trên người người đàn ông cũng bay nhẹ, pheromone nồng nặc mùi thuốc lá chiếm lĩnh không khí một cách mạnh mẽ, hoàn toàn không giống với mùi hương vô hại của Tư Đồ Nam Nhan.

Yến Thanh Song trong lòng mỉm cười, chớp chớp đôi mắt to như hoa đào tràn đầy ẩm ướt nhìn trông rất ủy khuất.

Lúc này, kỳ thực mọi người từ nhỏ đều đã cưng chiều cậu, trong tiềm thức cảm thấy mình đang bảo vệ cậu sao có thể muốn người mà họ yêu thương lại bị người khác ghét bỏ như vậy.

Mở cửa, Yến Nam Gia đặt Yến Thanh Song lên giường, nhẹ nhàng dỗ dành cậu.

"Thanh Song của chúng ta rất xinh đẹp. Anh chưa từng thấy ai xinh đẹp Như Thanh Song."

“Nhưng nhìn em lại giống như một con búp bê bằng sứ vậy.” Chàng trai trẻ sắc bén bổ sung, “Khiến họ không dám chạm vào em, em không làm họ gợi lên chút du͙© vọиɠ nào cả.”

Yến Nam Gia sửng sốt một lúc, sau đó nhìn thấy em trai mình bật khóc.

Yến Thanh Song tựa hồ đang khóc không ngừng, cậu nức nở đưa tay lau nước mắt nhưng nước mắt không ngừng chảy ra cậu nghẹn ngào.

Sau đó như nghĩ tới điều gì, cậu dùng sức vỗ đầu mình: “Không được khóc. Nếu chỉ có một chút chuyện như vậy mà khóc thì chẳng trách người khác lại coi em như là một đứa trẻ con chưa hiểu chuyện."

Thiếu niên trẻ đang nức nở, nói một cách hung dữ và liên tục vỗ nhẹ vào đầu mình, với vẻ mặt bướng bỉnh và yếu đuối.

Nhìn thấy hình cậu như vậy chỉ khiến Yến Nam Gia cảm thấy đau khổ và nhanh chóng giữ tay cậu lại.

Sau đó, hắn giữa chặt tay không cho cậu tự đánh mình nữa.

Thanh Song khóc đến mặt đỏ bừng, hình như cử động quá nhiều quần áo tuột khỏi vai.

Chỉ cần cúi đầu xuống cũng có thể nhìn thấy bộ ngực trắng nõn mềm mại của thiếu niên khẽ run lên khi cậu khóc, nước mắt cứ thế rơi xuống lên bộ ngực trắng nõ điểm hai hạt đỏ lên đỏ.

Làn da của Yến Thanh Song vốn đã trắng như tuyết, mái tóc hồng run rẩy khiến cậu trông càng thêm thanh tú trên làn da trắng như tuyết. Yết hầu của Yến Nam Gia cuộn lên xuống, sau đó đôi mắt hắn hơi nheo lại.

Hắn dường như đã nhìn thấy thứ gì đó.

Trên bộ ngực nhỏ như bánh bao hấp của thiếu niên có những dấu tay rõ ràng, như thể bị cào mạnh. Yết hầu hắn càng lăn rõ ràng, giọng nói của Yến Nam Gia trở nên khàn khàn, hắn nói

"Thanh Song, ai đã chạm vào ngực của em?"