Chương 2

Nheo mắt lại, trong mắt Yến Thanh Song tràn ngập hận ý mãnh liệt cậu không tin ly rượu này là ngoài ý muốn.

Cũng giống như Tô Vũ Song để cho người khác đánh dấu mình rồi nắm lấy tay cậu tự đẩy mình xuống cầu thang.

Bởi vì bản chất Tô Vũ Song không phải là một người hiền làm và tốt bụng.

Yến Thanh Song khẽ chớp mắt, người anh Yến Nam Gia của cậu tối nay sẽ quay lại để thuyết phục cậu xem xét. Vì kiếp trước cậu đã đồng ý chứng minh rằng cậu thực sự chỉ quan tâm đến Tư Đồ Nam Nhan.

Yến Thanh Song chớp chớp mắt, dùng tay bóp mấy cái vào bánh bao nhỏ. Sau đó mặc vào một chiếc áo sơ mi trắng, áo rất dài che kín mông rồi Yến Thanh Song nằm ở ban công và ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Cậu không vội chạy ra ngoài cho đến khi nhìn thấy một chiếc ô tô quay lại.

Yến Nam Gia từ trên xe trở về đột nhiên nhìn thấy một người đang ngơ ngác ngồi ở ban công.

Thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài mỏng, khi gió thổi qua, chiếc áo trở nên trống trải nhìn cậu trông càng mảnh mai hơn.

Quả nhiên, đúng như Tô Vũ Song nói. Cậu vẫn là một đứa trẻ con Omega vốn đã yếu đuối, huống chi em trai hắn lại mắc bệnh tim, thiếu niên nhỏ giống như một con búp bê bằng sứ chỉ cần một cơn cảm lạnh cũng sẽ khiến cậu bệnh lâu ngày.

Sao cậu còn dám mặc quần áo mỏng như vậy rồi đứng bên ngoài ban công.

Yến Nam Gia mím môi, trên khuôn mặt ôn nhu tràn đầy sự không bằng lòng. Hắn cảm thấy Thanh Song trở về nên bị khiển trách bởi bọn họ quá nuông chiều cậu.

Vừa xuống xe, hắn khoác lên vẻ mặt hiền lành, tao nhã thường ngày bước vào nhà.

Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã đến gần.

Yến Thanh Song vội vàng ra khỏi phòng, chạy xuống lầu.

Sắc mặt Yến Nam Gia càng trở nên nghiêm túc, chạy vội như vậy là cậu đã quên mất tình trạng thể chất của mình rồi sao?

"Yến Thanh Song..." Vừa mở miệng mắng cậu, liền thấy thanh niên này tựa hồ sợ hãi hai chân loạng choạng ngã xuống đất.

May mắn thay chỉ còn một bước nữa.

Yến Nam Gia bước nhanh hơn và đi về phía trước, vừa đến chỗ Yến Thanh Song.

Hắn thấy Yến Thanh Song ngẩng đầu lên, chóp mũi đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng không có máu nhưng giờ đã trắng hồng, và đôi mắt đỏ hoe, nốt ruồi ở cuối mắt có màu đỏ nhạt, giống như một con thỏ nhỏ bị bắt nạt.

Khiến người ta chỉ muốn dụi đôi mắt đỏ hoe để cho nước mắt lăn dài.

Yến Nam Gia chưa bao giờ nhìn thấy em trai như thế này, trước đây làn da của thiếu niên trẻ luôn nhợt nhạt và trắng bệch, như thể tất cả các màu sắc đã rời bỏ cậu.

Nhưng bây giờ, nhìn cậu giống như được tổ điểm một chút màu hồng lên tờ giấy trắng xóa, màu đỏ hồng quyến rũ như đang quyến rũ người ta một cách vô tình.

Nhân tiện Yến Nam Gia còn để ý đến khuôn mặt của cậu.

Ánh mắt rơi vào đôi môi đang cắn chặt của thiếu niên, đôi môi ẩm ướt tươi sáng như đang thúc giục người ta lại gần.

Yến Thanh Song âm thầm nhếch môi nhìn xem đàn ông quả thực là động vật sống dựa thị giác.

Hắn đưa tay kéo quần thiếu niên nhìn qua và sờ vào vết bầm tím trên đầu gối cậu: “Anh ơi, đầu gối em đau."

Những vết bầm tím trên đôi chân trắng trẻo rất dễ thấy.

Yến Nam Gia cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vừa rồi hắn đang nghĩ gì vậy, sao đột nhiên lại ngơ ngác nhìn em trai bệnh tật của mình như vậy?

Sau khi ngắt lời như vậy, hắn không đành lòng mắng em trai mình, nhanh chóng cúi xuống bế cậu lên, ngước mắt lên có chút áy náy, lạnh lùng nói.

“Bây giờ em mới biết là đau sao, sao em còn chạy như vậy? Em không biết thể lực của mình sao? Sao lại chạy nhanh như thế, không biết mệt sao hả?”