Chương 113

Ý của Trì Minh cũng không nằm ngoài dự đoán của Đường Hoài Cẩn.

Trì Minh: “Bên ngoài chơi ai cũng được. Nhưng cưới về nhà phải hiểu biết tận gốc rễ.” Đó chỉ là suy nghĩ của hầu hết đàn ông. Trì Minh suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy Chung Dịch nếu không phải thật sự "có vấn đề" thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày thành gia lập nghiệp. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ nảy sinh mâu thuẫn và phân chia quyền lợi với Trì Quân. Gã chẳng qua là đẩy nhanh tiến độ, đồng thời cố gắng kiểm soát thái độ đối tượng thành gia lập nghiệp của Chung Dịch.

Đường Hoài Cẩn thật ra rất đồng ý: “Anh nói đúng.” Trong số những người phụ nữ dán đến ở nước ngoài, có một người tính một người, đều bị y gạch tên khỏi danh sách kết hôn.

Vấn đề ở chỗ: “Chỉ liên quan gì đến Chung Dịch?”

Trì Minh cười: “Hoài Cẩn...” Gã thấy rất quen thuộc, nên gọi tên Đường Hoài Cẩn mà bỏ đi họ, dường như mối quan hệ giữa hai người cũng thân thiết hơn: “Cậu xem, Chung Dịch bằng tuổi với Hoài Du. Hoài Du lại là...” Ở trước mặt anh trai người ta khó mà nói mấy câu ngả ngớn: “Là cô gái tốt. Đặt cô ấy trước mặt Chung Dịch, hai người mỗi ngày ở bên nhau sẽ lâu ngày phát sinh tình cảm, cũng rất dễ dàng. Cùng lắm thì, đến lúc đó chúng ta thúc đẩy một chút.”

Đường Hoài Cẩn nhướng mày.

Trì Minh rất chân thành nói: “Tôi nói Chung Dịch "thanh cao", cậu cảm thấy thế nào?”

Đường Hoài Cẩn đồng ý: “Cũng đúng.”

Trì Minh: “Một chàng trai nghèo, đi đến hôm nay vẫn chưa bị mê hoặc hoa mắt.” Gã phải thừa nhận rằng Chung Dịch quả thực là một người có năng lực và dũng cảm. Trì Minh thậm chí còn hối hận vì sao mình không sinh trễ ra mấy năm để có thể làm bạn học với Chung Dịch. Loại người lớn lên từ vũng bùn, chỉ cần cho cậu chút ấm áp và ích lợi, thì cũng đủ cậu bán mạng mấy năm.

Trì Minh: “...Nếu như có mối quan hệ thực sự với một người phụ nữ, tất nhiên cậu ta sẽ "chịu trách nhiệm".”

Đường Hoài Cẩn thay đổi sắc mặt. Y nghe ra ẩn ý của Trì Minh, không thể tránh khỏi tức giận: Cho dù y nghi ngờ về mối quan hệ huyết thống của mình. Nhưng ở bên ngoài Đường Hoài Du vẫn là em gái của y. Trì Minh làm sao dám...

Trì Minh mỉm cười nói nói: “Chỉ cần xác định ra "danh phận" cho cô Đường, Chung Dịch sẽ luôn chấp nhận bất kể như thế nào. Nếu muốn hối hận cũng là chuyện mấy năm sau.”

Đường Hoài Cẩn híp mắt nhìn gã.

Mà Trì Minh có lẽ nhìn ra sự bất mãn của Đường Hoài Cẩn. Gã ngược lại rất tự nhiên. Những lời vừa rồi của gã hoàn toàn đúng đắn, muốn hiểu như thế nào thì tùy thuộc vào chính Đường Hoài Cẩn. Nếu Đường Hoài Cẩn làm điều gì đó khác, giận chó đánh mèo... Vậy Trì Minh cảm thấy mình rất oan.

Sau một hồi, Đường Hoài Cẩn nói: “Hoài Du là cô gái tốt.”

Trì Minh: “Là một cô gái luôn phải lấy chồng.”

Đường Hoài Cẩn: “Cô ấy làm em gái tôi.”

Trì Minh: “Cậu có lẽ không biết, khi ba tôi và cô tôi thời trẻ cũng có yêu thương nhau.”

Đường Hoài Cẩn đã hiểu.

Trì Minh gã... chưa chắc không biết, gã đưa ra ý kiến như vậy Đường Hoài Cẩn sẽ phản ứng như thế nào.

Nhưng gã quá chắc chắn tình cảm giữa người với người rất yếu ớt và dễ bị tổn thương. Đây là tam quan gã nuôi thành từ nhỏ. Ba mẹ và mọi người xung quanh gã đều tăng cường quan niệm cho Trì Minh. Cho đến nay, ván đã đóng thuyền. Thậm chí gã không nhận ra rằng rất nhiều suy nghĩ của mình đã bị lệch lại so với người bình thường.

Nhưng cũng may, Đường Hoài Cẩn cũng không phải "người bình thường".

Sau một hồi, y nói nói: “Tôi muốn suy nghĩ một thời gian.”

Cũng là chờ một thời gian để có kết quả xét nghiệm ADN. Nếu Chung Dịch và Đường Hoài Cẩn thật sự là anh em ruột.

Đường Hoài Cẩn nghĩ đến dáng vẻ "em gái" khi ở nhà. Nhà họ Đường khác với nhiều gia đình quyền quý. Dù sao không có "bối cảnh" gì nên sẽ không có xuất hiện tình huống phụ nữ trang điểm cầu kỳ khi ở nhà. Bên ngoài, Đường Hoài Cẩn cũng sẽ trang điểm ăn diện nhưng mọi cô gái cùng tuổi. Nhưng khi về nhà, em ấy không khỏi mang theo vẻ lười nhác, sẽ mặc đồ ngủ, đi chân trần trên sàn nhà, đắp mặt nạ, chơi điện thoại và đi lại trong nhà. Tạ Linh nhìn thấy cũng nhiều nhất nói một câu kêu em ấy đừng làm như vậy. Nhưng Đường Hoài Du hơn phân nửa không nghe vào, còn muốn kéo Tạ Linh cùng tìm hiểu sản phẩm dưỡng da.

Tạ Linh trước giờ không thể nghiêm mặt trước mặt hai đứa con. Lúc đầu còn muốn ra vẻ nghiêm túc, nhưng sau đó thì trở thành người mẹ dịu dàng yêu thương con, nghe con gái nói chuyện ríu rít.

Khi "ở nhà", Đường Hoài Du sẽ rộng rãi hơn ở bên ngoài. Nhìn thấy anh trai cũng cười và gọi một tiếng "anh" ngọt ngào.

Đường Hoài Cẩn để tay lên ngực tự hỏi: Mình muốn mất đi đứa "em gái" này sao?

Nhưng khi ngồi trong xe và khởi động xe, y nhìn mình trong gương chiếu hậu.. Từ lông mày, đến sống mũi, lại đến môi. Sau đó mang theo chút lạnh nhạt, nghĩ: Nhưng em ấy vốn dĩ không phải em gái của mình.

* * *

Khi Chung Dịch mới vừa sống lại đã suy nghĩ đến việc mình nên phản ứng với gia đình nhà họ Đường sau này như thế nào. Khi đó, cậu chỉ cảm thấy xã hội pháp trị, lưới trời l*иg lộng, tuy thưa mà khó lọt.

Chung Dịch cũng nghĩ đến việc liệu linh hồn và ý thức của mình trở lại hiện tại, liệu 10 năm sau có được thông suốt và quay trở lại thời điểm ban đầu, hay vẫn tiến về phía trước. Mình chỉ đang đứng ở ngã ba con sông và bước vào một nhánh sông khác xưa.

Chỉ nghĩ về những việc này không khỏi vô nghĩa. Cậu vẫn suy nghĩ về nhà họ Đường như cũ, thỉnh thoảng lại nảy ra một suy nghĩ: Nếu đời trước thời gian vẫn cứ trôi đi, Trì Quân biết mình xảy ra tai nạn xe cộ... Em ấy sẽ rất bận và áp lực rất lớn. Nhưng cho dù là lúc này, em ấy chắc chắn sẽ không từ bỏ điều tra sự thật. Đường Hoài Cẩn nói qua điện thoại camera theo dõi trên đoạn đường đó có vấn đề.