Chương 14: Phiên ngoại

Sau khi mọi hiểu lầm được hoá giải, mọi người đều chuyển đến biệt thự nhà họ Wang ở Singapo sinh sống.

Hiện tại, trong bệnh viện CamRan - Singapo, khoa sản - phòng đẻ.

Trên hai giường bệnh, có hai nam nhân sinh đẹp đang nằm đó, thân mình đầu mồ hôi. Nước ối đã vỡ, máu cũng theo huyệt khẩu chảy ra ngoài.

"Cố lên, hít thở sâu....rặn mạnh lên. Thở đều......cố lên nào."

Tiếng bác sĩ trầm ổn, khuyên nhủ sản phu cố gắng.

Bên ngoài phòng bệnh....

"Bố....tại sao lâu quá vậy?"

"Bình tĩnh đi, bố cũng sốt ruột lắm rồi".

Hai người trong phòng bệnh không ai khác chính là Vương Nguyên và Xuân Bách. Ngày hôm nay hai người họ lâm bồn.

Còn hai người ở ngoài, không ai khác chính là Vương Tuấn Khải và Vương Sang.

Bọn họ đã ở trong phòng đẻ cũng như đứng ngoài này đã được 15" vậy mà vẫn chưa ra. Hai người đứng ngoài đã trở nên nóng vội.

Sau khi gia đình đoàn tụ, họ đã tổ chức một đám cưới đôi ở Canada.

Đợi thêm một chút đèn phòng đẻ không còn đỏ, trong phòng vọng ra tiếng khóc của trẻ con, hai người đàm ông vui mừng lao vào ôm chầm lấy nhau.

Hai nữ hộ sỹ đẩy cửa bước ra, trên tay là hai đứa trẻ.

"Đều là con trai. Xin chúc mừng."

Đều là con trai, hai người đàn ông run run nhìn con của mình, muốn ôm nhưng không dám, chỉ dám đứng nhìn.

Hai hộ sỹ thấy vậy mỉm cười nói với họ.

"Trẻ con mới sinh nên còn đỏ hỏn, không được xinh xắn. Chúng tôi sẽ đưa cháu đến phòng dành cho trẻ sơ sinh, hai người yên tâm."

Nói xong rời đi, hai người đàn ông quay lại nhìn nhau cười ngượng ngùng. Không phải họ chê đứa con đỏ hỏn xấu xí, mà họ sợ đôi bàn tay thô ráp sẽ làm đau làm da mỏng của con mình.

Lúc này hai người mơi nhớ đến "vợ" của mình.

Bác sỹ đẩy từ phòng đẻ ra hai chiếc giường. Trên giường là Vương Nguyên và Xuân Bách. Hai người do mệt nên đã thϊếp đi. (Au: ba tròn con vuông hé hé)

Nhớ lại ngày hôm đó, cái ngày ngồi ngoài phòng đẻ chờ hai người kia, Vương Tuấn Khải và Vương Sang vẫn còn lo lắng.

Họ từng nghĩ, nếu như khó đẻ họ cũng chẳng cần đứa con, mặc dù họ rất muốn bảo bảo. Nhưng họ vẫn thương ái nhân của họ hơn. Dĩ nhiên họ không nói ra, nếu không, sẽ bị cấm cửa cũng sẽ không được bế bảo bảo của bọn họ.

Nhưng bây giờ bảo bảo lớn rồi, cũng không cần baba và bố của chúng nữa, mà hai cậu cháu cứ suốt ngày dính lấy nhau, đi đâu cũng có nhau, đến ngủ cũng cùng nhau, baba thân yêu của chúng muốn ngủ cùng con cũng không được. Đành phải chui vào lòng hai người đàn ông đó tìm an ủi. Mà trong lòng hai con sói háo "vợ" đều vui mừng ra mặt, cái đuôi cứ lắc lắc.

Còn về hai nhóc Vương Diệp và Vương Phong.

Hai nhóc cũng đã lớn, đã đi du học được 10 năm rồi.

Hôm nay là sinh nhật 17 tuổi của Vương Diệp và Vương Phong.

Sinh nhật lần thứ 10 họ không được đón cùng với gia đình, nhưng với Vương Phong nó cũng chẳng quan trọng lắm. Hắn chỉ cần Vương Diệp của hắn là đủ.

"Diệp Diệp, thổi nến."

Phù~~

"Quà của em đây, mau mau tặng quà cho anh."

Đưa cho em trai mình một hộp quà, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng. Vương Phong mặc đồ màu trắng rất đẹp.

"Không có."

Nhận lấy chiếc hộp, Vương Phong đặt qua một bên. Nhàn nhạt trả lời Vương Diệp. Thấy sắc mặt tối sầm không vừa lòng của người nào đó, Vương Phong khẽ cười.

Kéo người ngã vào lòng mình, ôm trọn người vào lòng, Vương Phong khẽ thủ thỉ.

"Không cần quà, Diệp Diệp là đủ."

Rồi hôn lên môi Vương Diệp, cũng đã 17 tuổi nên cũng nhận ra sự khác biệt rất lớn giữa anh em bọn họ.

Khi còn bé do không hiểu chuyện nên họ vẫn thường hôn môi, rồi ôm nhau ngủ.

Nhưng giờ lớn rồi Vương Diệp bỗng nhận ra sự khác thường. Vương Phong rất ít gọi cậu là anh chỉ gọi tên của cậu, cũng sẽ nổi giận đánh người nếu có người dám động vào cậu, cũng sẽ giận cậu nếu nhận thư tình của người ta.

Cậu đã có bạn gái, là do cậu dấu Vương Phong nên mới có thể duy trì mối quan hệ này. Nhưng cậu ngoài ngồi cạnh nhau và nói chuyện cậu cũng không có hành động nào khác. Cũng sẽ không ôm ôm, hôn hôn với cô ấy. Nhưng cậu và Vương Phong đã lớn từng này nhưng vẫn hôn môi, lần nào cũng khiến cậu mặt đỏ tim đập, hít thở không thông. Chẳng lẽ Vương Phong không phát hiện ra sự khác biệt giữa bọn họ sao?

Đẩy Vương Phong đang âu yếm trên môi mình ra, Vương Diệp đem thắc mắc bấy lâu của mình ra hỏi.

"Phong, anh em đều sẽ hôn môi sao?"

Nghe Vương Diệp hỏi vậy, Vương Phong khẽ nhíu nhíu mày.

"Sẽ không!"

"Vậy sao em lại làm vậy với anh, chúng ta là anh em, lại còn là con trai. Em không thấy kì lạ sao?"

"Kì lạ? Em thích anh nên làm vậy! Kì lạ chỗ nào?"

"Nhưng chúng ta là anh em."

"Em chưa từng nghĩ vậy."

Nói rồi bế Vương Diệp lên, thẳng phòng ngủ tiến vào, đặt lên giường.

"Vốn dĩ sẽ đợi anh tự hiểu ra tình cảm của mình, nhưng không ngờ anh lại dấu em quen bạn gái. Cũng đã được một tháng rồi nhỉ. Anh cũng nghĩ đến việc rời xa em, cũng có nghĩa có thể tiếp nhận được chuyện này rồi nhỉ."

Không để người dưới thân biện hộ, môi đi đến môi Vương Diệp, Vương Phong cắn nhẹ vào môi Vương Diệp, vì đau mà há miệng, vì thế mà Vương Phong nhânh nhẹn vươn ra đầu lưỡi trườn vào miệng Vương Diệp.

Trước giờ có hôn môi hắn cũng cố kìm nén không tìm đến lưỡi của người này. Hắn sợ không kìm nén được, nhưng bây giờ không cần.

Vương Phong không ngần ngại vươn đầu lưỡi tìm đến chiếc lưỡi ướŧ áŧ của Vương Diệp.

Lần nào cũng vậy, Vương Diệp đều không tự chủ được mà cuốn theo khıêυ khí©h nóng bỏng của Vương Phong. Lần này cũng vậy vì nụ hôn của Vương Phong mà cậu chở nên mê đắm, quên mất việc đây là em trai mình.

Dịch mật trong miệng không kịp nuốt đều tràn ra miệng, rơi xuống cổ hai người. Dịch mật trơn bóng trên cổ càng khiến Vương Diệp lúc này càng trở nên mê người.

Vương Phong cởi bỏ chiếc áo mỏng trên người Vương Diệp ra, để lộ hai điểm nhỏ màu đỏ mê người nở rộ trên làn ra trắng mịn của Vương Diệp.

Vương Phong không kìm nén được mãnh liệt cúi đầu, ngậm, liếʍ, cắn nhẹ, khiến nó run rẩy dựng đứng, đỏ hơn rất giống hoa đỏ thắm nở rộ.

Vương Diệp run lên, đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ mà trước nay chưa từng có.

Vương Phong mυ"ŧ một bên thì lại đổi qua bên này tiếp tục động tác vừa rồi. Đồng thời vươn xuống vật nhỏ đáng thương vì kí©h thí©ɧ dồn dập mà đứng thẳng lên, vuốt ve lên xuống.

"Phong...ưm"

Mắt Vương Diệp mơ hồ, thở gấp liên miên, chỉ chốc lát tay Vương Phong đã dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

"Anh vẫn chưa rõ tình cảm của mình sao?"

"Anh...."

Vương Diệp ngại ngùng quay mặt đi, giờ thì cậu đã hiểu cảm giác mặt đỏ tim đập khi ở cạnh và khi tiếp nhận những nụ hôn của Vương Phong được gọi là gì. Cảm giác này không hề có khi cậu ở bên cạnh người bạn gái kia. Có lẽ cô chỉ là thế thân khiến cậu quên đi cảm giác đối với em của mình, nhưng giờ cậu không cần nữa. Cậu sẽ xin lỗi cô ấy.

"Ngại sao."

Là một câu khẳng định, cũng là một câu hỏi. Nhưng hắn không cần câu trả lời, hắn hiểu rõ người này, người mà hắn đã yêu từ khi vẫn còn là giọt máu bé nhỏ trong bụng baba mình.

Ánh mắt Vương Phong nhìn Vương Diệp dịu dàng, ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm chất bôi trơn giúp hắn khuyếch trương huyệt động hồng hồng của Vương Diệp.

Cảm giác đằng sau khó chịu, Vương Diệp theo bản năng lùi ra sau. Thấy vậy Vương Phong dừng động tác, hôn hôn lên môi Vương Diệp.

"Đau sao?"

Lắc lắc đầu, Vương Diệp nhướn người hôn lên má Vương Phong.

"Cho anh."

Vẫn lơ mơ không hiểu Vương Diệp nói gì, Vương Phong nghĩ cậu đau nên rút ngón tay ra, định đứng dậy đi tắm nước lạnh.

Vương Diệp thấy Vương Phong đứng lên, Vương Diệp vội vàng ôm lấy.

"Quà của anh! Anh muốn em."

Không nghĩ rằng Vương Diệp sẽ nói những lời như vậy, ý định tă nước lã của hắn bị dập tắt ngay khi Vương Diệp ôm lấy hắn, nghe xong câu nói đấy nhưng một liều xuân dược kí©h thí©ɧ lên não hắn, hắn xoay người đặt Vương Diệp xuống giường, tiếp tục công việc khuyếch trương còn giang dở thì Vương Diệp ngăn lại.

"Không....không cần, anh anh muốn.....ừm."

Ngượng ngùng, không còn đủ can đảm để nói hết câu.

Vương Phong thấy hành động của người nào đó khi đỏ mặt rất đáng yêu, tiếp tục trêu chọc.

"Anh muốn gì? Hử?"

Vừa hỏi, vừa khıêυ khí©h nghịch hai nụ hoa trên làn da trắng mịn.

"Lưu manh, đáng ghét. Anh không thương em."

Nói một mạnh rồi vùi mặt vào gối, đợi mãi không thấy Vương Phong trả lời, nghĩ rằng hắn giận. Vội quay mặt nhìn thì thấy hắn nhìn mình chằm chằm cười bí hiểm.

Cúi xuống hôn lên môi Vương Diệp đồng thời đâm vào cửa huyệt động.

Thấy cơ thể Vương Diệp khẽ run, hắn di chuyển chậm lại, chậm đến mức khiến người khác khó chịu.

"Em...em lưu manh. "

"Bây giờ anh muốn gì nào? Nói đi"

Biết cậu khó chịu, hắn lại càng khó chịu hơn, nhưng vẫn muốn trêu cậu.

"Em...em, anh muốn nhanh....nhanh lên."

Hôn một cái, hắn vừa lòng đáp ứng. Tốc độ đưa đẩy nhanh hơn, đâm sâu hơn chạm đến điểm nhạy cảm của cậu, khẽ rên lên một tiếng sảng khoái.

"Phong....ưʍ...a "

"Hửm? Thoải mái không?"

Hôn lên môi Vương Phong thay cho câu trả lời, cậu ngượng ngùng vòng chân ôm chặt lấy vòng eo Vương Phong.

"Sao...sao em biết anh quen bạn gái?"

"Cô ta đến tìm em. Cô ta nói cô ta không thích em, biết em quan tâm anh nên cô ta tiếp cận anh để gây sự chú ý với em. Cô ta nói, chỉ cần lên giường với em một lần thôi cũng được."

Đẩy mạnh một cái rồi nói tiếp.

"Sao giờ, cô ta cũng không tệ nha. Thử một lần xem mùi vị thế nào nhỉ?"

"Hừ...hừ...đáng ghét, không được, em là của anh. Anh sẽ chia tay cô ta."

"Ai nói em là của anh?"

Vương Diệp nghĩ Vương Phong không còn thích cậu, muốn lên giường với cô gái đó, cậu đau lòng. Nước mắt trực rơi xuống.

"Ngốc, anh khóc cái gì. Còn không chịu nghĩ xem bây giờ anh đang nằm dưới thân ai nha."

Lại bị mắc lừa, nhưng cậu không tức giận. Cậu vui mừng, hắn không có ghét cậu. Hắn sẽ không bỏ cậu để lên giường với người khác đâu. Hắn sẽ không, cậu tin như vậy.

"Em yêu anh, Diệp Diệp."

"Anh anh cũng yêu Phong."

Hai người họ biết, chuyện đến mức này thì không còn làm anh em bình thường được nữa, họ nên nói ra tình cảm của mình.

"Em muốn Diệp Diệp."

"Chậm chậm đã, đã năm .... năm lần rồi, em không mệt sao?"

Chẳng quan tâm đến lời của cậu, hắn vẫn tiếp tục công việc của mình. Nói hắn đủ? Còn lâu, hắn đã phải nhịn từ lâu lắm rồi.

Vương Diệp, em yêu anh. Anh chỉ có thể là cả Vương Phong này. Sự sinh đẹp của anh, em không muốn chia sẻ cho bất cứ ai hết.

Gió thổi, sẽ làm lá bay đi xa. Nhưng em sẽ không, em sẽ giữ anh mãi bên cạnh.

Dù có phải bẽ gãy đôi cánh của anh, bóp nát giấc mộng của anh em cũng phải giữ anh bên mình.

Anh có biết, em vì có được anh mà kiêu ngạo cỡ nào.

_____________________

Hoàn