Chương 12: XI

Ngồi trong một góc của quán cà phê, mọi người nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi nói chuyện với nhau.

Ai cũng nghĩ họ rất đẹp đôi. Nhưng sự thật không ai biết họ đang nói gì.

"Biến mất khỏi cuộc sống của em ấy, và cả hai thằng nghiệt súc đó đều đem đi."

Khi nói đến hai đứa trẻ, chẳng rõ vì sao đầu Vương Tuấn Khải bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh của chúng.

Hai cậu nhóc sinh đôi, một người lanh lợi, một người trầm tính. Hắn thấy một cảm xúc khó nói khi nghĩ đến hai đứa, như vậy là sao?

"Tôi? Tại sao phải rời khỏi?"

Như Linh là một cô gái mạnh mẽ, cô bức xúc vì hai kẻ ngốc nghếch không chịu thừa nhận tình cảm của mình.

"Cô muốn bao nhiêu tiền? Tôi đều cho cô. "

Nghe xong câu đó, Như Linh thật sự bùng nổ, cô cầm cốc nước lạnh hất thẳng vào mặt hắn.

"Tôi muốn Vương Nguyên, anh cho sao? Tôi sẽ không đi đâu hết, sẽ có ngày anh phải hối hận. Nhớ đấy." Rồi bỏ đi.

Hắn vẫn ngẩn ngơ ngồi đó. Như Linh nói, hắn sẽ phải hối hận! Hắn sẽ hối hận vì điều gì?

Điện thoại reo, là Vương Sang, ba của hắn gọi đến.

"Thưa ba?"

"...."

"Dạ, con đến giờ!"

___Sau một khoảng thời gian bay từ Osaca - Nhật Bản về Trùng Khánh - Trung Quốc, Xuân Bách mệt mỏi tựa vào vai Vương Sang cằn nhằn.

"Đáng ghét, biết hôm nay bay mà tối qua không cho em nghỉ."

"Anh muốn bảo bảo."

"Hừ, đáng ghét."

Thổi khí vào tai người ấy, nhìn tai đã dần đỏ lên. Anh biết rõ đó là điểm mẫn cảm của người này.

" Ba, bác Xuân. Hai người khoẻ."

Đẩy người kia ra, Xuân Bách đến giờ vẫn cảm thấy ngại ngùng khi thân mật với người này trước mặt Vương Tuấn Khải.

______

"Tuấn Khải, ba và Xuân Bách có chuyện muốn nói với con."

Lần đầu tiên Vương Tuấn Khải nhìn thấy nhìn thấy nét mặt lo lắng này của ba mình, sự ngượng ngùng chưa tình thấy ở ông.

"Ba và Xuân Bách, quyết định đến ở với nhau. Mong con...."

Ông là người mà hắn rất yêu quý, kính trọng. Nếu không có ông, có lẽ trên đời sẽ không có Vương Tuấn Khải đây.

5 năm trước, giới truyền thông tuyên bố hắn bị bắt là vì nội bộ công ty có người chơi đểu ông ấy. Hắn nguyện đi thay ông ấy nhưng không được bao lâu thì được thả.

Trong khoảng thời gian đó hắn được đưa qua nước ngoài để tránh mặt giới truyền thông cũng như âm thầm điều tra người đứng đằng sau vụ việc.

Đáng hận là, khi hắn trở về thì ái nhân đã lập ra đình, hắn giận không thể bóp chết người đàn bà và con của ả đó.

"Ba, ba muốn nói với con là chuyện này sao? Con biết hai người có quan hệ gì mà. Con luôn ủng hộ hai người mà."

Nhìn ba với bác Xuân đều lộ ra nét lo lắng, khiến hắn thấy thật buồn cười, nhưng chuyện mà ba hắn muốn nói, không chỉ có vậy.

"Ba và Xuân Bách rất vui khi con nghĩ vậy. Ba cảm ơn, còn chuyện này ba muốn nói. .... Thật ra, Vương Nguyên là con ba."

"Ba nói cái gì?"

"Vương Nguyên là của ba và Xuân Bách. Vương Nguyên do em ấy sinh. Ba thật sự không biết Vương Nguyên là con ba, cho đến khi ba tìm thấy Xuân Bách."

Vương Nguyên đến làm quản gia cho nhà họ Vương, là người hầu riêng cho mình Vương Tuấn Khải là bởi vì nhà cậu nợ nhà họ Vương quá nhiều.

Chính nhờ Vương Lương Quách mà ông nội cậu mới được cứu, gia đình cậu mới không bị bọn cho vay nặng lãi gϊếŧ.

"Tuấn Khải à, cơ thể bác không giống mọi người. Bác cũng không biết tại sao. Khi có thai Vương Nguyên, bác quả thực đã rất lo lắng. Bác sợ...."

An ủi Xuân Bách, để em ấy bớt xúc động rồi nói tiếp.

"Có phải con với Vương Nguyên?"

"Ba?"

Trước khi về đây, ông đã gọi cho Như Linh, mẹ của cô bé chính là người đã chăm sóc cho Xuân Bách khi mang thai.

Như Linh đã nói mọi chuyện với ông. Cả chuyện hai thằng cháu sinh đôi kháu khỉnh.

"Tuấn Khải, bác xin lỗi. Là do bác trước kia hiểu lầm cháu là con ruột của Vương Sang, nên bác đã....cấm không cho Vương Nguyên được phép cho tình cảm với cháu. Nhưng nó...."

Toàn bộ những bí mật, khúc mắc đều được hoá giải.

"Tuấn Khải...Tuấn Khải, con đi đâu...."

Đến khi ba và chú Xuân nói xong, Vương Tuấn Khải đã phi ra ngoài. Đến biệt thự trên núi của mình để tìm người ấy.

___________

Thấy trên môi có một cảm giác mềm mại, ấm áp. Đôi môi quen thuộc, nụ hôn quen thuộc. Mắt Vương Nguyên khẽ động.

Vừa tỉnh dậy đã nằm gọn trong vòng tay người ấy. Cậu giãy dụa muốn trốm khỏi vòng tay ấy, nhưng rồi vì một câu nói mà cậu mềm lòng.

"Anh xin lỗi, Vương Nguyên. Anh xin lỗi, anh sai rồi."

Đang ngơ ngác không hiểu người này nói gì, thì trên mặt, trên môi đã rơi xuống đầy những nụ hôn.

"Vương Nguyên, em cũng yêu anh đúng không?"

Nghe đến câu hỏi của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên như bừng tỉnh.

Cậu và Vương Tuấn Khải chỉ có mối quan hệ duy nhất chính là Chủ - Tớ.

Đẩy Vương Tuấn Khải đang ôm mình ra.

"Thiếu gia, người nhầm rồi. Em trước giờ chưa bao giờ yêu người cả. Em yêu Như Linh, chúng em.đã lấy nhau rồi. Mong thiếu gia người...."

Không cho Vương Nguyên nói xong, Vương Tuấn Khải xoay người, kéo Vương Nguyên lại, đè cậu ấy trên giường.

______________

Sẽ có thể là còn 1chap + 1pn hoặc chỉ còn 1pn nữa.

Hẹn gặp lại vào ngày gần nhất.