Chương 7.2: Huỷ hoại tinh thần của một người còn hữu hiệu hơn cả bẻ gãy cổ đối phương

Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, người thiếu niên hồi phục lại tinh thần, căng da đầu bắt máy, sau khi im lặng vài giây mới cung kính nói: “Ông nội, con đã trở về.”

“Đứa nhỏ ngoan, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi…”

“Đề Mộ đang ở chỗ con, con…”

“Con à, cháu gái ông đang ở chỗ con, ông nội yên tâm, tối nay đến nhà ông ăn cơm đi, đưa mấy đứa em trai em gái cùng đến nữa, ông nội già rồi, nhìn con cháu đông đúc, ông nội cũng vui.”

Cho dù chàng công tử Yangon có tham vọng hừng hực, hành vi ngông cuồng đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không ăn nói lỗ mãng với một ông cụ cả đời chiến đấu hăng hái với ma tuý.

Cấp bậc lễ nghĩa của anh đủ chu đáo, dành những lời chúc phúc cao cả nhất từ chùa Vàng ở Yangon cho ông cụ: “Vâng, tối nay con sẽ đưa mấy em đến nhà ông thăm hỏi, nguyện thần phật phù hộ cho ông nhiều sức khoẻ.”

“Được được.” Ông cụ ở đầu dây bên kia lên tiếng cúp máy.

Không có mắng mỏ, không có dạy bảo, hơn hết cả vẫn là sự quan tâm của một ông cụ đối với con cháu của mình.

Sau khi cất điện thoại di động, Hoắc Cảnh nhìn thấy người thiếu nữ vẫn thận trọng đứng ở một bên, vẻ mặt giống như đang sợ anh, nhưng cũng có chút ương bướng không chịu khuất phục.

Cô không muốn anh nhìn thấy những vết bầm tím trên cánh tay của mình nên đưa tay ra sau lưng, lẳng lặng chờ anh nói chuyện điện thoại xong rồi hỏi: “Thưa ngài, em có thể đi được chưa?”

“Tại sao lại khóc?” Người thiếu niên nói thẳng, đang hỏi cô về giấc mơ của mình.

Đề Mộ hoảng hốt cảm thấy gò má ướŧ áŧ, dùng mu bàn tay qua quýt lau đi những giọt nước mắt dính đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú yêu kiều của mình, chịu đựng cảm giác đau đớn của những vết bầm tím, thẳng lưng nói: “Không khóc.”

Hoắc Cảnh chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu sự nhẫn nhịn của người thiếu nữ, anh còn hào phóng vỗ tay tán thưởng sự mạnh miệng của cô.

Không than khổ, không than đau, làm tốt lắm.

Ngay sau đó, anh không nói thêm dù chỉ nửa lời, dùng tay phải nắm lấy cánh tay cô, tay trái cầm lấy hộp thuốc morphine và ống tiêm, mạnh mẽ kéo cô đi xuống tầng hầm đang nhốt tên rắn hoa Myanmar kia.

Cánh cửa còn chưa mở ra, nhưng bên trong khe cửa đã phát ra mùi chất thải khó ngửi.

Chàng công tử ném chìa khoá cho người thiếu nữ, kiêu ngạo ra lệnh cho cô: “Mở cửa.”

Hai hàng lông mày Đề Mộ nhíu chặt, mím chặt môi suy nghĩ một chút rồi nín thở, chịu đựng cảm giác tanh tưởi cắm chìa khoá vào chốt cửa.

Trong khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, mùi hôi thối nồng nặc của phân và nướ© ŧıểυ ập vào mặt, hung đến dạ dày người ta cuồn cuộn.

Trên bức tường màu trắng dính đầy những dấu vết màu nâu của phân bôi vào, những vệt nướ© ŧıểυ màu vàng trên mặt đất tạo thành từng vũng nước nhỏ, hỗn hợp nôn mửa tanh tưởi và dịch mật tạo thành một dòng chảy màu xanh vàng chảy xuôi ra ngoài cửa.

Bên trong không gian nhỏ dưới tầng hầm bẩn thỉu ô uê đến cực điểm, một nữ rắn hoa đang nằm nhoài trên mặt đất, thần chí không rõ, thường xuyên phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ.

Di chứng của việc phát tác cơn nghiện ma tuý có thể khiến con người quên đi liêm sỉ, quay trở lại với bản năng bài tiết khắp nơi của động vật.