Chương 5.2: Thành trì trên không trung

Sát Á- Người vừa mới nghĩ thông suốt thấy Hoắc Diệu không lên tiếng, lại sợ cậu tức giận, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo cậu, cúi đầu nhỏ giọng ngập ngừng: “Anh đừng làm chủ tịch hội học sinh được không? Suốt ngày đi tổ chức cuộc thi vật lý, lại đến tổ chức hoạt động gì đó, trường học đâu trả tiền cho anh…”

Cô ấy còn chưa dứt lời, ngay sau đó, một nụ hôn dịu dàng mát lạnh đã rơi xuống vầng trán mảnh mai của người thiếu nữ, gò má cô ngay lập tức nóng bừng, sau đó được ôm trọn trong vòng tay ấm áp, nhịp tim của cậu và hương chanh mát lạnh trên có tác dụng dập tắt lửa giận của cô ấy.

“Cảm thấy bị rớt tiền? Hử?” Người thiếu niên nhún nhường, hai tay ôm lấy vị hôn thê, dịu dàng hỏi lại.

“Tiền không dễ kiếm đâu đấy, ba em luôn nói túi tiền của ông ấy còn sạch sẽ hơn cả mặt, mỗi ngày nghèo đến lưng kêu leng ka leng keng, ngay cả một điếu thuốc cũng không thể mua nổi.” Sát Á giang rộng hai tay thoải mái ôm lấy vòng eo mạnh mẽ, gầy nhưng rắn chắc của cậu, ngửa đầu lên mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền: “Sau này anh làm bác sĩ, em làm hộ sĩ, chúng ta mở một bệnh viện, kiếm nhiều tiền một chút đều hiếu thuận với ông ấy, được không?”

Đúng vậy, từ trước đến nay chú Sát Tụng thực sự quá vất vả, mặc dù là một nhân vật cấp bộ trưởng ở quân khu Mandalay ở Myanmar, nhưng cũng không thể thoát được sự tra tấn của việc bị buộc phải sống trong cảnh nghèo đói suốt đời sau khi bị vợ phát hiện ra mình đã lén lút giấu tiền trong nhà.

Hoắc Diệu chỉ hy vọng vật nhỏ mê tiền với tính tình nóng nảy trong l*иg ngực đừng giống dì Mục chuyện này là được.

“Ngồi trên ghế sô pha chờ anh, được chứ?” Cậu chống cằm lêи đỉиɦ đầu cô, lòng bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc dài của vị hôn thê.

Mọt nụ hôn, một cái ôm đã có thể khiến người thiếu nữ tước vũ khí đầu hàng, Sát Á lưu luyến không nỡ buông tay ra, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm theo bóng lưng Hoắc Diệu đi về phía bể bơi.

Đêm càng ngày càng lạnh, bầu trời đầy sao, mặt trăng tròn vành vạnh treo trong màn đêm tĩnh mịch, máu loãng trong bể bơi nồng nặc, phóng tầm mắt ra nhìn chỉ có một màu đỏ sậm vô ngần, có thể so sánh với vực sâu vạn trượng bên dưới địa ngục.

Cho đến khi đến gần trước mặt, Hoắc Diệu mới thấy rõ trong hồ không chỉ có đầy nước màu đỏ mà còn có tám con cá sấu bị mổ bụng.

Tám con cá sấu Xiêm La bị mổ bụng cho đến chết, thi thể và vùng bụng đỏ tươi ngổn ngang ngâm trong một hồ nước máu loãng, toàn bộ bể bơi bốc lên một mùi cá tanh hôi thối bẩn thỉu.

Cảnh tượng vừa tàn nhẫn vừa hoa lệ này giống như bức bích hoạ với kiến trúc mái vòng u ám thời Trung Cổ của châu Âu, đồng thời cũng là một tác phẩm nghệ thuật của Cảnh thiếu gia khiến người ta đỏ mắt.