Chương 3: Tâm Tình Phức Tạp

Edit: Lan Điềm Điềm

Tạm thời bỏ qua những suy nghĩ trong đầu, có thể vì đang bị cảm, Lạc Thừa Thu cảm thấy đầu óc choáng váng bước chân nhẹ hẫng.

Trong nhà có hòm thuốc,đầy đủ các loại thuốc khi cần, Lạc Thừa Thu quyết định ăn một chút bữa sáng, sau đó uống thuốc luôn, hôm nay phải nghỉ ngơi thật nhiều, uống nhiều nước ấm. Tranh thủ sau hôm nay có thể khỏi bệnh luôn.

Nói cách khác là sợ Đổng Thiếu Ân biết được thì không cho hắn xuống giường.

Bữa sáng đã được bảo mẫu chuẩn bị tốt, tuy là không thấy người ở biệt thự nhưng những yêu cầu của họ, bảo mẫu sẽ chuẩn bị tốt, nếu muốn ăn cái gì hoặc muốn yêu cầu gì, chỉ cần ghi lại rồi để trên tủ lạnh là được.

Lạc Thừa Thu nhìn lướt qua tờ giấy trên tủ lạnh, trên đó bảo mẫu có nói là bữa sáng đã làm xong, chỉ cần bỏ vào lò vi sóng một chút là ăn được.

Bữa sáng hôm nay có cháo thịt băm, bánh bí đỏ, trứng gà cuộn, còn có cả cơm nắm, đây là món ăn yêu thích của hắn.

Bởi vì từ nhỏ điều kiện nhà hắn không tốt, món Lạc Thừa Thu ăn nhiều nhất chính là cơm nắm. Mãi cho đến khi mười mấy tuổi, cha mẹ mang theo hắn chuyển lên thành phố, sau này điều kiện mới khá lên một chút, nhưng cũng chỉ hơn một chút so với trước kia. Nếu so sánh với cuộc sống ở thành phố này, thì nhà hắn vẫn còn kém xa.

Sau khi lên thành phố, cha mẹ hắn trở nên bận rộn, hắn vẫn ăn nhiều nhất là món cơm nắm này, lâu dần cũng thành quen.

Đổng Thiếu Ân mời được bảo mẫu làm cơm nắm rất ngon, cho nên hắn sẽ thường xuyên nhờ cô ấy làm một ít, khi ăn món này sẽ làm hắn nhớ tới lúc cha hắn còn sống.

Sau khi cha hắn qua đời, hắn cứ tưởng mẹ mình ở vậy không tái giá là vì tình cảm sâu nặng với cha hắn. Nhưng lại không biết, mẹ hắn có tình nhân ở bên ngoài, mà người nọ còn có vợ rồi, cho nên muốn tái hôn cũng không được.

Cũng tại hắn nông cạn, sống cùng Đổng Thiếu Ân lâu như thế, nhiều lúc hắn chỉ ở biệt thự không ra ngoài, cho dù đi ra ngoài cũng có người đi theo. Cuộc sống như vậy, cho dù hắn cố ý giấu giếm nhưng nếu mẹ hắn muốn quan tâm, làm sao một chút cũng không nhìn ra. Vậy mà 5 năm qua, mỗi lần mình trở về thăm bà, mẹ hắn cũng không hỏi han công việc của hắn hay hỏi về cuộc sống của hắn.

Rõ ràng nhiều điều không hợp lí như vậy mà hắn lại làm như không thấy, vẫn luôn cho rằng là Đổng Thiếu Ân ngăn cách mẹ con hắn. Mà sự thật lại là mẹ hắn không muốn nhìn thấy hắn!

Cuối cùng, hắn chết trong tay người tình cũ của mẹ hắn. Chuyện cũng là vì mẹ hắn, tình nhân kia náo loạn đòi ly hôn với vợ. Người đó lại thật sự có tình cảm với mẹ hắn, muốn ly dị vợ hiện tại để ở bên bà, đáng tiếc, mẹ hắn lúc ấy lại đáp ứng ở bên người đàn ông khác. Thẳng tay bỏ rơi gã, khiến gã thất vọng, hắn cũng thật sự không hiểu, tại sao mẹ hắn lại làm như vậy?

Bởi vậy gã tình nhân kia mới phát hỏa nổi điên, cuối cùng người chịu tội lại là hắn. Ngày đó, gã ta ở trong nhà mẹ hắn, dùng điện thoại của mẹ hắn nhắn tin muốn hắn trở về một mình, không nói cho ai.



Mà mỗi lần hắn ra người đều có vệ sĩ đi theo, cho nên đọc được tin nhắn này hắn gọi điện cho Đổng Thiếu Ân, bắt y thu người về, không cho ai đi theo hắn. Lần đó hắn làm rất căng, thậm chí lấy cái chết để uy hϊếp y.

Không phải hắn muốn giống nữ nhân, dùng cái chết để uy hϊếp người khác nhưng hắn thật sự không còn cách khác. Nói đến vũ lực, hắn không phải đối thủ của Đổng Thiếu Ân, so về gia thế, y bỏ xa hắn một vòng trái đất. Đổng Thiếu Ân để tâm nhất chính là hắn, cho nên ngoài lấy cái chết uy hϊếp ra hắn không còn cách nào khác. Bởi vì hắn uy hϊếp đến tính mạng, Đổng Thiếu Ân cuối cùng cũng nhượng bộ, bởi vì muốn đối phương thỏa hiệp mà hắn nói không ít lời tàn nhẫn, nhục mạ y.

Hắn vốn tưởng mẹ hắn có chuyện quan trọng muốn nói với hắn, không nghĩ tới khi hắn đến nơi, nhìn thấy gã tình nhân cũ của mẹ hắn ở đó, từ trong miệng gã hắn mới biết đến bộ mặt khác của mẹ hắn, lúc đó hắn đã từng hy vọng, những lời đó là giả.

Mẹ của hắn, sao có thể là người như vậy? Nhưng sau khi hắn chết, linh hồn luôn đi theo bên người Đổng Thiếu Ân, nhìn Đổng Thiếu Ân trả thù những người hại hắn, trong đó có cả mẹ hắn. Những chuyện trước kia mẹ hắn làm đều được phơi bày ra hết, hắn mới biết hóa ra chuyện hắn ở bên Đổng Thiếu Ân mẹ hắn đã biết từ lâu. Chỉ là chưa bao giờ nói với hắn, bởi vì Đổng Thiếu Ân cho mẹ hắn rất nhiều tiền, đủ cho mẹ hắn sống thoải mái một đời.

Mẹ hắn căn bản không thèm để ý chút tiền mà hắn đem về, số ấy không là gì so với con số Đổng Thiếu Ân đưa cho.

Nhớ tới chuyện trước kia, Lạc Thừa Thu liền không còn khẩu vị gì. Cuối cùng cố gắng ăn một chút sau đó đi tìm thuốc trị cảm, uống cùng với nước ấm.

Cho đến tận lúc Đổng Thiếu Ân tan làm, Lạc Thừa Thu đã uống rất nhiều nước, hơn nữa cũng nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ. Hắn nhớ là đời trước mình cũng bị cảm như này, nhưng đến tối là đỡ rồi, Đổng Thiếu Ân cũng không phát hiện ra.

Vậy mà bây giờ sống lại một lần, mọi chuyện lại không giống như trước. Có lẽ là bởi hắn suy nghĩ quá nhiều, tâm tình thay đổi thất thường, cho nên ảnh hưởng đến thân thể không thể khôi phục.

Đến buổi tối, hắn đã ngủ được vài tiếng, cũng đã uống 2 lần thuốc nhưng bệnh lại trở nặng. Chờ đến lúc Đổng Thiếu Ân về, cảm mạo không những không đỡ mà còn phát sốt!

Lạc Thừa Thu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ!

---------------------------

Cho nên lúc Đổng Thiếu Ân về đến nhà, liền nhìn thấy Lạc Thừa Thu ngồi trên sô pha, một bàn tay đang day day trán. Mặt hình như có chút đỏ, Đổng Thiếu Ân thấy vậy lập tức nhíu mày.

Nghe được động tĩnh, Lạc Thừa Thu nhìn ra cửa. Đổng Thiếu Ân cầm trong tay một cặp công văn, tùy ý ném sang bên cạnh huyền quan sau đó lập tức sải bước đi vào, chau mày, ánh mắt lạnh lùng.

Lạc Thừa Thu thở dài trong lòng, thấy biểu tình này của y, nếu là đời trước, hắn không hiểu rõ tính tình của y thì chắc chắn sẽ người này tới để tra hỏi hay xem hắn không vừa mắt, cho dù lời nói mang đầy ý quan tâm thì hắn cũng thấy khó chịu.

Mà hiện tại, chỗ tốt duy nhất là, hắn đã từng là linh hồn đi theo bên người Đổng Thiếu Ân một thời gian, cho nên cũng biết biểu tình này là đang quan tâm, mà ánh mắt lạnh lẽo kia chắc vì hắn sinh bệnh cho nên không cao hứng, chắc cũng vì lo lắng cho hắn.

Quả nhiên, Đổng Thiếu Ân lạnh lùng mở miệng.



“Sao mặt anh lại đỏ như vậy?”

Cho dù là ai mà nghe giọng điệu lạnh lùng chất vấn này cũng sẽ không nghĩ đây là quan tâm lo lắng, cho nên, Đổng Thiếu Ân a Đổng Thiếu Ân, chúng ta trước kia biến thành như vậy, cũng có một phần là do cậu có vấn đề đi! Kỳ thật, tôi cũng chỉ là người bình thường, cũng không thể nhìn ra hàm nghĩa sâu xa sau câu nói lạnh lẽo đó được!

“Có thể là ngày hôm qua đổi gió, hôm nay liền bị cảm, tôi đã uống thuốc, bây giờ hình như hơi sốt.” Lạc Thừa Thu giải thích, hơn nữa giải thích rất rõ ràng.

Nếu hắn không giải thích rõ ràng, Đổng Thiếu Ân cũng nhất định đè hắn ra đo nhiệt độ, uống thuốc, sau đó gọi bác sĩ gia đình tới. Mỗi lần bác sĩ tới, cũng rất vất vả a. Đổng Thiếu Ân đối với hắn có du͙© vọиɠ chiếm hữu vô cùng mạnh, cho dù là bác sĩ y cũng không thích đối phương có bất kỳ đυ.ng chạm gì trên cơ thể hắn. Mỗi một lần như thế hắn đều rất bất đắc dĩ, mà bác sĩ cũng khó xử.

“Tôi đi lấy nhiệt kế.” Quả nhiên, Đổng Thiếu Ân liền nói như vậy.

Sau đó, y cũng không để ý Lạc Thừa Thu đang nói cái gì? Trực tiếp đi tới hòm thuốc, lấy nhiệt kế cầm ở trên tay, gần như là cố chấp đưa cho Lạc Thừa Thu.

“Được thôi.” Chuyện tới nước này cũng không thể phản đối nữa, Lạc Thừa Thu dứt khoát gật gật đầu. Hắn lấy nhiệt kế từ tay Đổng Thiếu Ân, vẫy vẫy một cái sau đó cho vào miệng ngậm.

Đo nhiệt độ cũng mất 3 đến 5 phút, trong lúc này, ánh mắt Đổng Thiếu Ân luôn nhìn chằm chằm Lạc Thừa Thu, con ngươi tựa hồ không di chuyển. Hẳn là ánh mắt quan tâm vậy mà biểu hiện thành âm trầm cùng lạnh lẽo, Lạc Thừa Thu cảm thấy cạn lời.

Rõ ràng là khuôn mặt đẹp như vậy, diện mạo vô cùng hoàn mỹ, vì sao…..Lại không biết thể hiện cảm xúc chứ?

Trong miệng ngậm nhiệt kế, Lạc Thừa Thu không thể nói chuyện, chỉ có thể coi như không thấy ánh mắt của Đổng Thiếu Ân.

Cuối cùng, 5 phút cũng trôi qua, Lạc Thừa Thu lấy nhiệt kế đang ngậm ra.

“37 độ 9. Chờ lát nữa ăn xong bữa tối, tôi lại uống thuốc lần nữa, chờ ngày mai rồi nói, nếu ngày mai không hạ sốt thì gọi bác sĩ tới, được không?” Lạc Thừa Thu dùng giọng thương lượng nói với Đổng Thiếu Ân.

Đổng Thiếu Ân gắt gao mím miệng, sau đó lắc đầu, “Không được, tôi bây giờ lập tức gọi bác sĩ tới.”

Nói xong, Đổng Thiếu Ân lấy điện thoại ra, Lạc Thừa Thu vội vàng bắt lấy tay đối phương. Đổng Thiếu Ân sửng sốt, sau đó nhìn về phía Lạc Thừa Thu đang cầm tay mình.

Lạc Thừa Thu cũng sửng sốt, nhưng cũng không buông tay đối phương ra. Hình như từ khi bên nhau tới nay, đây là lần đầu tiên hắn chủ động cầm tay y, tuy rằng là để ngăn cản không cho y gọi điện thoại, nhưng cũng là chủ động…..Lạc Thừa Thu thầm cảm thán!