Chương 12: Anh vui vẻ tôi cũng vui vẻ

Edit: Lan Điềm Điềm

Lạc Thừa Thu hít sâu một hơi, sau đó nhìn người bên cạnh.

"Cậu nghe cho kĩ, chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, cho dù không phải là ngoài ý muốn...Thì người ta cũng đã kết hôn sinh con rồi, tôi còn có thể làm gì? Còn nữa, bây giờ người ở tôi là cậu. Cho nên, cậu không để ý đến cô ấy."

Đổng Thiếu Ân không nói lời nào, y chậm rãi dời tầm mắt đi, không nhìn Lạc Thừa Thu nữa.

"Tôi cũng không biết đến đây lại gặp lại cô ấy, chỉ là mọi người sống trong một thành phố, trùng hợp gặp nhau là chuyện bình thường, cũng không nói lên điều gì. Tôi hi vọng cậu đừng vì chuyện này mà tức giận, vốn dĩ hôm nay chúng ta ra ngoài để thư giãn mà, không phải sao?"

Đổng Thiếu Ân vẫn không nói gì.

Lạc Thừa Thu thở dài, đang muốn nói tiếp thì Đổng Thiếu Ân khởi động xe, Lạc Thừa Thu hoảng sợ nhanh chóng thắt dây an toàn.

Chờ đến khi xe đi trên đường, Lạc Thừa Thu mới phát hiện y lái xe vẫn như mọi khi, chỉ là y muốn đi đâu thì hắn lại không biết.

Đi được nửa giờ, thấy xe chạy hướng ra ngoại thành, Lạc thừa Thu không nhịn được hỏi, "Cậu muốn đưa tôi đi đâu?"

Tưởng rằng Đổng Thiếu Ân sẽ không trả lời, không ngờ y lại mở miệng nói, "Không phải anh muốn ra ngoài chơi sao? Tôi đưa anh đến chỗ khác."

Lạc Thừa Thu nghe vậy thì ngẩn ra, dẫn hắn đến chỗ khác chơi sao? Cũng được, nghĩ đến đây Lạc Thừa Thu không nói gì nữa.

Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng xe cũng dừng lại bên ngoài một sơn trang. Lạc Thừa Thu không biết còn có một nơi như vậy. Từ bên ngoài nhìn vào, bên trong có không ít người ra vào, hơn nữa đây còn như là một điểm du lịch.

Đổng Thiếu Ân đỗ xe xong, cùng Lạc Thừa Thu xuống xe, Lạc Thừa Thu trái nhìn một cái phải ngó một chút, đi theo Đổng Thiếu Ân tới cửa sơn trang.

"Trong sơn trang này rất rộng, có rất nhiều trò chơi giải trí và phong cảnh đẹp." Đổng Thiếu Ân nói

Lạc Thừa Thu gật gật đầu, đối với nơi này sinh ra tò mò.

Đi theo Đổng Thiếu Ân vào bên trong, Đổng Thiếu Ân chắc là đã từng tới đây, bọn họ vừa đi được vài bước liền có một người giống quản lý cấp cao ra tiếp đón, đối phương đối với Đổng Thiếu Ân vô cùng khách khí, nói khách khí là còn nói giảm, thực chất giống nịnh nọt hơn.

So sánh với sự nhiệt tình thái quá của đối phương, Đổng Thiếu Ân biểu tình lãnh đạm hơn nhiều, y để quản lý nọ giới thiệu một chút nơi này có bao nhiêu chỗ để chơi, chơi ở chỗ nào? Sau đó người đó muốn an bài một hướng dẫn viên nhưng bị Đổng Thiếu Ân từ chối.

Quản lý này chắc cũng hiểu tính cách của Đổng Thiếu Ân, cho nên hắn giới thiệu tỉ mỉ hết các hạng mục du lịch, một ít trò chơi, sau đó còn đưa cho Đổng Thiếu Ân một chiếc thẻ đặc biệt, có cái thẻ này, muốn chơi cái gì thì cũng cần xếp hàng, đưa thẻ này ra là được.

Lạc Thừa Thu nhìn thấy, lại một lần nữa cảm thán, quả đúng là người có tiền!



Nhớ trước đây mình muốn đồ gì còn phải tính toán tiết kiệm thật lâu, nếu muốn đi chơi chỗ nào, thì càng cân nhắc kỹ càng mới dám quyết định. Hiện tại xem ra, có tiền là có đặc quyền, đi chơi không cần phải xếp hàng!

Quản lý giới thiệu xong tất cả mọi hạng mục thì Đổng Thiếu Ân lập tức đuổi người đi.

"Anh muốn đi chỗ nào trước, hay muốn đi chơi trò chơi?" Sau khi vị quản lí kia rời đi, Đổng Thiếu Ân quay qua hỏi Lạc Thừa Thu.

Lạc Thừa Thu nghĩ nghĩ, "Vậy thì chúng ta qua bên kia đi dạo trước!"

Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.

Quả thật bên trong trang viên này rất lớn, rất giống với công viên.

Đi trên đường nhỏ cạnh rừng, phong cảnh ở đây quả nhiên hữu tình, mang phong vị cổ sắc sinh hương. Phía trước có một ngôi nhà giống với nhà hàng nhỏ, bên ngoài cửa còn treo hai cái đèn l*иg, mang hơi hướng cổ phong. Ngay cả nhân viên tiếp đón cũng mặc trang phục truyền thống, là một nam một nữ.

"Vừa rồi vị quản lí kia có nói ở đây có nhiều đặc sản nổi tiếng, chẳng phải anh thích các món mì sao? Chúng ta vào nếm thử chút." Đổng Thiếu Ân nhìn về hướng tiệm ăn kia, nói với Lạc Thừa Thu.

Lạc Thừa Thu nghĩ nghĩ rồi gật đầu, "Đúng là quản lí vừa rồi có nói vậy, nếu đã đến đây rồi thì chúng ta vào nếm thử đi."

Hai người đều có cùng suy nghĩ mà đi vào nhà hàng này, vừa đi vào thì đã có nhân viên ra tiếp đón vô cùng chu đáo. Lạc Thừa Thu và Đổng Thiếu Ân được một nữ nhân viên phục vụ dẫn vào chỗ ngồi.

Trong lúc đang đợi món, Lạc Thừa Thu cùng Đổng Thiếu Ân quan sát xung quanh, cảm thấy khách đến nhà hàng này ăn không ít, nhưng mà tuy đông người nhưng không gian vẫn rất an tĩnh, chỉ thấy mọi người đều đang tập trung ăn món của mình, chứng tỏ món ăn ở đây rất đáng mong đợi.

Không lâu sau, món ăn của bọn họ cũng được mang lên. Gia vị được để một bên, thường thì ăn mì cũng chia có vị cay và không cay. Nếu muốn ăn cay thì dùng thêm gia vị này, nếu không ăn cay thì có thể trực tiếp ăn luôn.

Đổng thiếu Ân là người ăn cay, nhưng Lạc Thừa Thu lại không ăn được cay, cho dù chỉ ăn một chút cũng không chịu được. Nêu chỗ gia vị đối với hắn có cũng như không, còn Đổng Thiếu Ân thì dùng được.

Vừa ăn miếng đầu tiên, đôi mắt Lạc Thừa Thu sáng lên... Tuy không thể nói rõ hương vị là như thế nào, chỉ là vừa ăn vào đã cảm thấy rất ngon, rất vừa vặn. Hơn nữa sợi mì chắc chắn được làm bằng tay nên sợi mì có độ dai tự nhiên. Rất ngon!

Trong lúc ăn mì, Đổng Thiếu Ân và Lạc Thừa Thu cũng không nói chuyện, chờ đến lúc ăn no bảy tám phần rồi Lạc Thừa Thu liền dừng.

Đổng Thiếu Ân cũng buông đũa xuống, sau đó nói một câu làm Lạc Thừa Thu á khẩu tại chỗ, "Ở đây nấu mì không tệ, trở về tôi sẽ bảo trợ lý đến đây một chuyến, đem đầu bếp ở đây đào về."

Lạc Thừa Thu không còn gì để nói, khóe miệng run rẩy, chỉ có thể cảm thán, suy nghĩ của người có tiền hắn thật sự không hiểu!

Người khác khi ăn được món ăn ngon thì sẽ nghĩ lần sau sẽ đến đây ăn tiếp, mà người có tiền thì trực tiếp hơn, mang đầu bếp ở đây về.



"Anh không muốn?" Thấy Lạc Thừa Thu không nói gì, Đổng Thiếu Ân liền hỏi lại.

Lạc Thừa Thu thở dài, nói "Trên đời này món ăn ngon còn có rất nhiều, cũng không thể mời hết tất cả đầu bếp nấu ăn ngon về được, mà tôi tin cậu có khả năng mời tất cả bọn họ về, nhưng cậu không cảm thấy thỉnh thoảng đến đây ăn một lần thì sẽ thú vị hơn sao? Ít nhất bình thường cậu sẽ nhớ đến từng có một món ăn ngon như vậy."

Nếu đầu bếp nào cũng có ở nhà, muốn ăn cái gì lập tức có món đó, đôi khi lại cảm thấy nhàm chán.

Đổng Thiếu Ân không hiểu được những suy nghĩ này, nhưng nếu Lạc Thừa Thu đã nói vậy thì y sẽ làm theo, không nói thêm gì nữa.

Bởi vì lúc nãy ăn mì hơi nhiều, nên hai người chậm rãi tản bộ ngắm phong cảnh xung quanh, cũng xem những người khác chơi như thế nào.

Thỉnh thoảng sẽ bắt gặp một vài đứa trẻ, tốp năm tốp ba đi chơi với nhau, ríu ra ríu rít không ngừng...Lạc Thừa Thu cảm thấy tâm tình thư thái hơn nhiều.

Một lúc sau, hai người đi đến cạnh một cái hồ, ở giữa hồ còn có một đảo nhỏ.

"Chỗ này là ở ngoài sơn trang rồi sao?" Lạc thừa Thu tò mò hỏi, nếu chỗ hồ này cũng nằm trong sơn trang, thì nơi này còn rộng đến mức nào nữa? Vấn đề là, hắn trước nay chưa từng biết còn có một nơi như thế này, lẽ nào là trước đây hắn sống quá tách rời xã hội rồi?

"Chỗ này đều là thuộc sơn trang, cũng chưa đi ra ngoài. Vốn đầu tư vào chỗ này cũng có một phần là của nhà nước, nếu chỉ có thương nhân thì cũng không thể đầu tư lớn như vậy được!"

Lạc Thừa Thu bấy giờ mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là như vậy, bảo sao chỗ này diện tích lại rộng như vậy. Thật muốn biết chủ đầu tư đã bỏ ra bao nhiêu tiền để xây dựng nên chỗ này?

"Bên kia có cho thuê thuyền du hồ, chúng ta cũng đi đi." Lạc Thừa Thu hứng thú bừng bừng mà chỉ vào chỗ cho thuê thuyền bên kia. Truyện Quân Sự

Đổng Thiếu Ân tất nhiên sẽ không phản đối, gật gật đầu rồi cùng Lạc Thừa Thu đi qua bên đó. Quả nhiên chỗ này có rất nhiều người xếp hàng, Đổng Thiếu Ân liền đưa thẻ đặc biệt cho nhân viên, nhân viên liền đưa hai người họ lên trước.

Bởi vì hai người họ mới đến mà được lên trước, có nhiều người đằng sau ghé mắt nhìn, bàn tán bọn họ, nhưng nhân viên rất nhanh đã giải thích với bọn họ như là đã đặt chỗ trước, hoặc là trả nhiều tiền hơn nên mọi người muốn được ưu tiên thì chỉ cần thêm tiền.

Nghe thấy là Đổng Thiếu Ân trả nhiều tiền hơn, mọi người bên kia lập tức câm nín, người ta là người có tiền, bọn họ còn có thể nói gì? Người giàu không cần nói nhiều.

Cứ như vậy, Đổng Thiếu Ân và Lạc Thừa Thu nhanh chóng được xếp lên một chiếc thuyền. Thắt đai an toàn xong, Đổng Thiếu Ân cùng Lạc Thừa Thu nhìn thuyền dần dần đi ra giữa hồ. Cảm nhận gió mát thổi vào người, mang theo hương vị cỏ cây, làm con người ta có thể thư giãn, tạm thời quên đi phiền muộn.

Lạc Thừa Thu cong cong khóe miệng, sau đó nhìn sáng người bên cạnh, "Lâu lắm rồi, cậu không ra ngoài chơi như thế này đúng không?"

Đổng Thiếu Ân nhìn Lạc Thừa Thu, gật gật đầu, bình thường y không có hứng thú ra ngoài chơi, chẳng qua hôm nay Lạc Thừa Thu muốn đi, Lạc Thừa Thu muốn chơi nên y mới đi cùng hắn, hiện tại, y lại cảm thấy tâm trạng thoải mái không ít.

Đặc biệt là nhìn thấy Lạc Thừa Thu thật sự vui vẻ, Đổng Thiếu Ân càng thêm cao hứng, loại cao hứng này là từ trong tâm ra ngoài đều cảm thấy vui vẻ, bởi vì người bên cạnh vui vẻ, y cũng cũng vui vẻ.

- -----------------------------------------------------------------------