Thiếu Chủ Xuyên Không Ký

6.09/10 trên tổng số 23 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Năm 1882 Trước Công Nguyên, mùa thu, Thiếu chủ Minh Nguyệt sơn trang. Minh Nguyệt sơn trang, là do thái thái thái gia gia của ta sáng lập ra, việc buôn bán ở sơn trang cũng giống như tiêu cục, nhưng c …
Xem Thêm

Chương 6
Chương 6

Mễ Hiểu Thanh thần hồn chưa định, nụ hôn đầu năm 26 lại bị một tiểu nha đầu 16 tuổi cướp đi, cái này thật đúng là quá kịch tính rồi, xuyên không đến cổ đại, không tìm vương gia soái khí và bá khí mười phần, hay là thái tử hay hoàng đế gì ấy, lại trúng ngay một tên Thiếu chủ, đã thế còn là nữ nhân, trước kia chưa từng xem qua thể loại sách như thế này, Mễ đại phu tử thật là muốn loạn rồi.

Bây giờ, lúc sáng sớm, Đại nương cùng ta đi đến nhà của Thiệu tiên sinh, để cầu thân – -

“Thiệu tiên sinh, ta cùng Thiếu chủ đến cầu thân, làm phiền ngươi mời Mễ cô nương ra.”

“Mễ cô nương, Mễ cô nương.”

“Chuyện gì a, Ngọc Liên tỷ, ngươi sao lớn tiếng như vậy, không phải vẫn còn trong tháng sao? Thức dậy sớm làm gì?”

“Có chuyện lớn a, Thiếu chủ đến cầu thân!”

“Cầu thân gì a?” Nói gì vậy, ta còn muốn ngủ tiếp!

“Thiếu chủ muốn cầu thân với Mễ cô nương, ngày hôm qua trên khóa ngươi đã nói gì mà làm cho Thiếu chủ của chúng ta say mê ngươi rồi.”

“À? Cái tên Thiếu chủ kia không phải đầu óc hư mất rồi a, nàng không phải là nữ nhân ư, cầu thân cái gì? Nhà hắn cứ để hắn như vậy làm càng làm bậy a?” Đây là cổ đại gì a, so với thế kỷ 21 còn cởi mở hơn.

“Là do Thiếu chủ từ nhỏ đã ưa thích nữ nhân, người trong Minh Nguyệt sơn trang chúng ta không ai không biết, cái này có gì ngạc nhiên.”

“Ưa thích người khác ta mặc kệ, liên quan gì đến ta? Uy, ta lúc nào muốn gả cho hắn.”

Bất chấp thể thống, liền từ trong nhà vọt ra.

Mễ cô nương này cũng quá – - quá đi à nha, như thế nào để mặt mày lem luốt, quần áo không chỉnh tề đi ra, Thu nhi vừa ý nàng cái điểm đó rồi.

“Chúng ta đã hôn qua, hơn nữa thân thể của ngươi ta đều xem qua rồi.”

“Gì chứ? Chỉ vậy mà muốn gả cho ngươi.”

“Vậy còn muốn chuyện gì nữa, có nhiều chuyện ta không hiểu, ta cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với nữ nhân a. Cái khác về sau có thể chậm rãi học sau không được sao?” Ai muốn chậm rãi học với ngươi.

Hai người kia đang nói gì vậy? Không sợ người khác bị ô nhiễm lỗ tai à.

Cổ Minh Nguyệt thật sự là nhịn không được rồi, “Thu nhi, ngươi sao lại đối với Mễ cô nương làm ra chuyện như vậy, Mễ cô nương, chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, yên tâm đi, sau khi ngươi gả, sẽ bảo toàn được danh tiết, một cô nương chưa kết hôn không thể để cho người khác xem qua thân thể, Thu nhi hắn nhất định phải phụ trách tới cùng.”

“Ta… ta . . ” Đây là cường đoạt dân nữ ư! Nào có kiểu cầu thân như vậy.

“Yên tâm, lúc trở về ta sẽ quản giáo nghiêm khắc,không quấy rầy. Sính lễ các ngươi hãy nhận. Cáo từ.”

Cổ đại chính là cường hào cưỡng đoạt như thế sao? Đưa xong sính lễ liền đi, Mễ Hiểu Thanh một lời vẫn chưa kịp nói, vậy cũng tính là cầu thân ư?

“Chúc mừng chúc mừng a, Mễ cô nương, ngươi thế là trở thành Thiếu chủ phu nhân tương lai, phải chiếu cố phu quân nhà chúng ta a, hắn là ân nhân cứu mạng của ngươi không phải sao?” Lúc này mà còn nói đến chuyện này sao.

“Ngươi không thấy là ta bị ép buộc sao? Ta chưa nói đồng ý mà. Các ngươi sao lại cởi mở như vậy ? Nữ sao lại lấy nữ được a?”

“Cũng không phải, là do Thiếu chủ nàng ưa thích nữ hài, mọi người đều biết a, thành thói quen, Thiếu chủ còn thường xuyên đi Túy hương lâu, nghe nói còn một nhân tình, tên Hồng Tụ gì đấy, Thiếu chủ hình như còn ở đó qua đêm nữa thì phải?”

“Cái gì Túy hương lâu, đó là nơi nào?”

“Là nơi nam nhân hay thích đi a, chỗ đó có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp.”

“Đó không phải là kỹ viện sao? 16 tuổi đã đi kỹ viện rồi, còn muốn kết hôn với ta.” Ngẫm lại mình 26 tuổi, hôm qua mới có nụ hôn đầu a, còn cái tiểu Thiếu chủ kia đã đi cái loại địa phương kia rồi. Thật sự là không thể tin được. Bất quá nữ nhân cùng nữ nhân làm chuyện ấy như thế nào nhỉ. Không hiểu nổi, ta muốn biết làm gì a, ta không muốn cùng nàng làm, nhưng mà nụ hôn hôm qua của nàng rất ngọt. Sao lại nghĩ tới chuyện này chứ? Mễ Hiểu Thanh, đầu óc của ngươi phải chăng cũng hư mất rồi.

Lên khóa thì phải tốt, “Liễu Thì Thu, ngươi theo ta ra đây một chút.”

“Vâng, phu tử.”

“Ngươi vì sao muốn lấy ta?”

“Ta thích ngươi”

“Ta năm nay 26 tuổi, ngươi mới 16 tuổi.”

“Ta không quan tâm, như vậy không phải ngươi càng thương ta.” Tên này là đang tìm mẹ à? Còn là tìm nữ nhân. ‘Còn thương ta.’

“Chúng ta đều là nữ?”

“Mọi người đều biết chúng ta là nữ.”

“Ngươi – - dù sao ta cũng không muốn gả cho ngươi.”

“Ngươi đã yêu người khác?”

“Không có.”

“Vậy sao buổi sáng ngươi đáp ứng?”

“Ai đáp ứng? Đây không phải là ta không thể nói lời nào sao?”

“Nhưng là Đại nương đã chuẩn bị đồ kết hôn cho chúng ta rồi.” Gì chứ? Đều đã chuẩn bị.

“Ta không thuộc về nơi đây, ta là người của tương lai.”

“Ngươi nói gì vậy? Thiệu tiên sinh nói ngươi đường về cũng không nhớ ra, xem ra ngươi bị thương không nhẹ a, đến lời nói đều hồ đồ cả.” Tuy nói thế nhưng trong nội tâm cười muốn phát rồ rồi, còn giả bộ ngây ngô.

“Ta nói là thật.” Như vậy mà vẫn còn thích ư.

“Xuỵt, bọn hắn đang nhìn, phu tử đại nhân.” Lại áp lại gần bên tai nói chuyện, hơi nóng cứ quấy nhiễu bên tai, quấy đến tim Mễ Hiểu Thanh muốn trễ nửa nhịp, tên này là học cái này ở đâu? Hay là cùng người tên Hồng Tụ kia học? Vừa nghĩ đến cái địa phương kia đã từng dạo qua, lại còn muốn kết hôn với nàng, khí tức đều dồn lại một chỗ.

“Nghe nói ngươi có một tình nhân ở Túy hương lâu, ngươi còn muốn giúp nàng ta chuộc thân kia mà.” Đây là do người nhiều chuyện nào nói a.

“Đúng vậy nhưng là chuyện của một năm sau, hiện tại ta muốn cùng ngươi kết hôn.” Té ra là muốn lập thϊếp a.

“Ta không muốn cùng người khác chung một chồng.”

“Nhưng là cha ta cưới tới ba người vợ?”

“Đó là cha ngươi, không phải ngươi?”

“Ngươi nói, ngươi chỉ lấy một người, vậy là ngươi chịu gả cho ta?”

“Không phải ý đó.” Như thế nào mình lại bị hố rồi.

“Ta nếu không phải ngươi thì không cưới a, phu tử!” Vừa nói xong liền tranh thủ hôn trộm rồi vọt đi. Chờ mong ngày đại hôn mau mau đến!

Hiện tại xem ra, người nơi này đều không hiểu nàng, chỉ một cách duy nhất, tam thập lục kế – tẩu vi thượng sách, như mà sao ngoài cửa lúc nào cũng đông người như vậy chứ.

Ta đã sớm liệu ngươi sẽ chạy trốn, Mễ Hiểu Thanh, ta nhất định phải lấy ngươi.

Thêm Bình Luận