Thiếu Chủ Xuyên Không Ký

6.09/10 trên tổng số 23 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Năm 1882 Trước Công Nguyên, mùa thu, Thiếu chủ Minh Nguyệt sơn trang. Minh Nguyệt sơn trang, là do thái thái thái gia gia của ta sáng lập ra, việc buôn bán ở sơn trang cũng giống như tiêu cục, nhưng c …
Xem Thêm

Chương 2
Chương 2

“Gấu —— gấu”, chết tiệt nó thật sư đau a, nước mắt đều trào ra hết cả, đây tuyệt đối là ám khí mà, khi dễ ta thì cũng đừng dày vò ta như vậy chứ, ta là ai chứ, là Thiếu chủ của Minh Nguyệt sơn trang đấy.

“Tiểu Bạch, lúc về ta sẽ mua cho ngươi sữa tắm hay đại loại gì đấy, à còn nữa nhớ là không tùy tiện tè bậy biết chưa! Hiểu không ? Ngươi là do ta nhặt về nên phải nghe lời ta đó nha. Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, biết hay không hả?” Té ra nàng không phải là chủ của ta, ta chỉ là đứa được nhặt về. Số mệnh ta như thế nào lại thê thảm như thế này chứ ?!

Sữa tắm gì chứ, đang nói gì vậy nhỉ, đây là nơi nào a? Những quái vật bốn bánh trên đường là gi? Như thế nào có thể chạy nhanh như vậy, so với xe ngựa của ta còn chạy nhanh hơn nhiều, còn vị chủ nhân này nữa, nàng tuy xinh đẹp thật đấy, nhưng sao suốt ngày lải nhải, suốt ngày dài dòng, so với Đại nương quy củ còn nhiều hơn, còn cái sữa tắm này là cái gì a, tắm trên người ta thật là thơm, đại tiểu tiện cũng chỉ có thể chui vào nhà nhỏ, ăn cơm chỉ có thể ăn đồ ăn của cún, ta kháng nghị, ta muốn ăn cơm a, nàng cả ngày đều là thịt cá, sao chỉ cho ta ăn cái thứ gọi là thức ăn cún chứ? Nhưng mà công nhận nó cũng rất ngon a.

Tiểu Bạch ở nhà Mễ Hiểu Thanh một thời gian ngắn, rốt cục tên tiểu tử này tại một lần nhà đang ăn cơm, nó nhìn chằm chằm vào đĩa thịt gà kho tàu trên bàn sủa to “Gấu —— gấu” ta cũng muốn ăn, càng không ngừng “Gâu —— gâu” nhưng không ai để ý đến.

“không được sủa nữa, nếu lại sủa ta ném ngươi đi, tiểu cẩu này như thế nào lại nhao nhao như vậy. Nhanh đi ăn cơm của ngươi đi, ta đã chuẩn bị sẵn rồi đó.” Mễ mụ mụ hướng nó trợn mắt trừng trừng.

“Gấu — gấu” ta không, ta muốn được gặm chân gà, Mễ Hiểu Thanh thấy Tiểu Bạch hai mắt nhìn chằm chằm vào chân gà, cầm hai cái chân gà đặt vào trong chén của nó, tiểu gia hỏa có thể hăng hái ăn được rồi. Về sau, mặc kệ ngươi cho bất kỳ thức ăn của cún nào nó cũng không ăn, Mễ Hiểu Thanh rốt cuộc biết nó thích ăn đồ ăn của người. Thật sự kỳ quái, chó của nhà của Phạm lão sư ở trường cũng chỉ toàn ăn thức ăn của cún, hơn nữa những thứ này đều là do nàng chỉ ta, như thế nào nó lại không ăn, rất đắt đó.

Đây là loại cún gì à? Mễ Hiểu Thanh cũng không hiểu nổi, tính nó rất giống một nhà thông thái, đối với cái gì cũng tò mò, ngươi xem tivi, nó sẽ một mực tranh điều khiển TV với ngươi, còn suốt ngày dán mặt vào đó, thường xuyên mở tủ lạnh dòm ngó bên trong, lúc đầu làm mụ mụ mệt muốn điên, suốt ngày phải đi theo nó thu thập.

“Gì chứ? Ta đây chỉ là hiếu kỳ thôi mà, đây là dạng thế giới gì, như thế nào bất cứ đồ đạc gì đều hảo ngoạn a, bên trong có người nhưng lại không thể nhảy ra được, cái hộp này quả là thần kỳ, nếu có cơ hội sẽ mang một cái về Minh Nguyệt sơn trang, bảo đảm bọn họ sẽ giật mình.

Ta muốn đi tiểu, chết tiệt, vì cái gì nhất định đều phải đi trong nhà nhỏ a, thiệt là, cái cửa như thế nào lại bị đóng? Thật vất vả mới mở ra được, cái này – - cái này – - đây là cái gì a, như thế nào chủ nhân lại đang tắm a, nàng thật là xinh đẹp, dáng người quả thật ko thể chê, “Gâu – - gâu” máu mũi như thế nào lại chảy rồi? Ta chỉ nhìn thôi mà, như thế nào cũng chảy máu mũi? Ta đây nhất định là tráng niên chết sớm rồi. Gì chứ? Ngươi ta chỉ là mắc tiểu, muốn đi tiểu thôi mà, ai biết sẽ nhìn thấy những thứ không nên thấy chứ, đây là lần đầu tiên ta thấy nữ tử không xiêm y a, trước kia cũng chỉ là trộm ngắm Hồng Tụ tỷ thôi.

Hồng Tụ tỷ tỷ, ta đáp ứng ngươi chờ đến lúc ta làm Thiếu chủ ta sẽ chuộc ngươi về Minh Nguyệt sơn trang, nhưng là bây giờ ta đến cái địa phương nào mà ta cũng không biết, theo ta quan sát một tháng, nơi đây so với nơi của chúng ta có nhiều điều thần kỳ lắm, mọi thứ đều rối mù lên. Ta có thể trờ về hay không là một vấn đề, hơn nữa bây giờ người ta luôn nghĩ đến bây giờ chính là chủ nhân gọi là Mễ Hiểu Thanh kia, thấy nàng là ta có thể chảy máu mũi a.

Ta còn bị biến thành một con chó, ai tới cứu ta a, để cho kiếp cẩu nhanh chấm dứt a. Đây không phải là tra tấn người sao? Ngươi xem Đại Hoàng nhà bên cạnh lại theo dõi ta, nó còn híp mắt da^ʍ tà nhìn ta đấy.

“Gâu – - gâu” ta là người a, ta không phải là chó, ngươi đừng tới đây.

“Gâu – - gấu” xảy ra chuyện gì a? Nghe không hiểu tiếng người sao? Bảo ngươi không được đến đây nghe không hiểu sao? Ta biết võ đấy. Những cái võ sư dạy, sao lại quên hết thế này.

Liều chết bảo vệ trinh tiết, toàn thân tràn đầy vết thương. Ta thích chính là nữ nhân a, cũng không muốn lần đầu tiên lại là trên người một con chó a.

“Ngươi làm sao vậy? Cùng chó khác đánh nhau sao? Như thế nào lại không cẩn thận thế a.” Mễ Hiểu Thanh nhẹ nhàng giúp Tiểu Bạch xử lý miệng vết thương.

“Gấu – - gấu” là cái con Đại Hoàng kia khi dễ ta.

“Ta biết, lại là Đại Hoàng bên cạnh khi dễ ngươi, phải không? Về sau phải cẩn thận, nó bây giờ là thời kỳ động dục, ngươi không được ra ngoài chạy loạn.”

“Gấu – - gấu” nó động dục thì liên quan gì đến ta chứ, cả ngày ở nhà sẽ buồn bực đến chết mất.

Buổi sáng, Mễ Hiểu Thanh đi làm, Tiểu Bạch liền nhảy vào giỏ chiếc xe đạp điện, nó là không muốn ở một mình trong nhà, buồn bực đến phát bệnh rồi đây này.

“Tiểu Bạch nghe lời nào, ta đi làm, ngươi phải ở nhà.” Tiểu gia hỏa này như thế nào quấn người a. Bất quá cũng khó trách, khẳng định là do hôm qua bị con Đại Hoàng dọa cho sợ hãi.

“Gấu – - gấu” Ta cũng muốn đi, ta không muốn ở nhà một mình.

Thật sự là không có biện pháp nào giữ nó lại, đành để Tiểu Bạch nghênh ngang tiến vào Tô Đại, làm lộ lên lời tán thưởng, Mễ lão sư của chúng ta không chỉ người xinh đẹp, lại còn yêu động vật nhỏ. Chú cún này thật đáng yêu. Tiểu Bạch cùng nàng đi, như thế nào nhiều người dùng ánh mắt đầy háo sắc nhìn chằm chằm vào nàng a. Nguyên lai nàng được hoan nghênh như vậy. Ánh mắt của những học đồ nhìn lão sư như thế nào mà ta cảm thấy không chút trong sáng nào thế này. Ko được, nàng là của ta, chờ ta khôi phục thân phận Thiếu chủ, nhất định đem nàng trốn đi. Lúc nào mới khôi phục lại được a?!

Diêm Vương tiểu ma nữ, cầu ngươi nhanh để cho ta khôi phục a.

“Hahaha, thật sự là quá khôi hài rồi!” Diêm Nguyệt trên trời nhìn xuống nhân gian, nhìn con cún Thiếu chủ không biết trời cao đất rộng kia.

“Biến thành cẩu, sắc tâm vẫn không đổi, xem ta chỉnh ngươi như thế nào.”

“Tiểu Nguyệt, ngươi cười cái gì vậy? Có cái gì hay mà cười thế, cũng làm cho vi nương vui vẻ.” Mẫu thân của Diêm Nguyệt – Phong Bích Nhi hỏi. Phong Bích Nhi là mẹ kế nàng, nhưng rất tốt, Diêm Nguyệt với nàng rất hợp.

“Mẹ, ngươi xem cái con cún này, là lần trước ta nói nói với ngươi đấy, cái gì Thiếu của Minh Nguyệt sơn trang. Khôi hài chết.”

“Để ta xem!” Đây ko phải Thu nhi sao? Hắn như thế nào biến thành như vậy? Thấy hồn phách ẩn ẩn của hắn như muốn thoát khỏi cái thân thể không hợp kia. Nhưng là không thể nào thoát được. Đúng a, là Thu nhi, ta thật sự là không nên để nàng một mình ở Minh Nguyệt sơn trang.

Năm đó cùng tướng công hai người đến cầu Nại Hà, ai ngờ lại bị Diêm Vương vừa ý nhìn trúng, lại còn bị cưới làm vợ kế. Thật là, tướng công cũng không biết bị đày đến nơi nào rồi.

Phong Đích Nhi nhìn đứa con gái đáng thương của mình, thầm tính toán, chuyện mấy tháng này xảy ra nàng đã biết. Thật là, phải hảo hảo cứu Thu nhi rồi. Cái cô nương kia thật sự là ko tệ, nếu không phải may mắn có nàng, hồn phách Thu nhi lại không biết phiêu đãng ở nơi nào? Nói không chừng nàng bình thường đã sớm chết rồi, cũng may, chỉ là ngất rồi. Nếu không thì để cô nương này cùng nàng hồi về Minh Nguyệt sơn trang, thấy nàng đối với cô nương kia cũng tình cảm thắm thiết lắm rồi. Sao ta lại có thể sinh một nữ nhi lại đi ưa thích nữ tử thế này? Tất cả đều do cha nàng sủng nàng quá.

——-

Hiện tại Minh Nguyệt sơn trang rất lộn xộn, cái này đều do Thiếu chủ đã bất tỉnh hơn một tháng. Đại phu chỉ nói hắn tạm thời chưa tỉnh, cũng không biết lúc nào nàng sẽ tỉnh.

Sao lại như vậy, tại sao lúc nữa đêm, nàng như thế nào lưng đeo theo một bao y phục, là chuẩn bị đi đâu? Chẳng lẽ là do ta quản quá nghiêm. Nhưng mà bắt buộc, nàng là Thiếu chủ tương lai a, ta cũng không thể để cho Minh Nguyệt sơn trang hủy diệt trong tay nàng. Cho nên mới chỉnh đốn nàng nghiêm đến vậy, cũng khó trách, mới mười sáu tuổi, còn là một tiểu nữ hài yếu ớt. Còn suốt ngày ưa thích nữ tử, nhìn là biết bỏ trốn vào Túy Hương lâu.

Còn có Hồng Tụ gì đấy, cho người đến hỏi xem tin tức của nàng, thật là, hiện tại hài tử như thế nào đều như vậy. Nếu như nàng tỉnh, phải giúp nàng chuộc cô nương kia, người ta thế nhưng lại một lòng si mê nàng.

Lại nói đến Liễu Thiếu chủ của chúng ta hiện tại đang ở Tô Đại bị một đám nam sinh, nữ sinh sờ tới sờ lui, không đúng, là Tiểu Bạch – -

“Bé cún này thật sự đáng yêu a!”

“Mễ lão sư cũng thích cún con sao? Nếu như ta có thể biến thành cún thì tốt quá rồi.” Như thế nào lại có loại người này, còn hâm mộ ta. Thật sự là chóng mặt a.

“Chúng ta cho bé cún quần áo, Mễ lão sư nhất định là rất thích.” Chó cũng có quần áo, thật sự là không tưởng rồi.

Mỗi người một câu, nhanh đem tai của Tiểu Bạch nhao nhao muốn điếc. Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.

Người như thế nào lại nhiều vậy a? Đây chẳng phải một lớp học a, mở ra, mở ra, để cho ta đi một chút, ta không muốn nghe a, như thế nào nghe mãi không hiểu a? Bọn hắn có thể nghe hiểu a? Đây là cái gì? Sao lại có nước chảy trên đầu ta, ngẩng đầu nhìn lên, một nam sinh, đang chảy nước miếng, mị mị híp mắt, chạy nhanh tránh, nguyên lai không phải đến nghe giảng bài, học sinh nơi này sao lại háo sắc đến như vậy, dám nhìn lão sư một cách da^ʍ ý thế kia. Ta nói, khi những lão phu tử dạy học, đệ tử là không thèm nhìn, đại đa số đều dập đầu ngủ, không giống như học sinh nơi này mắt mở to như thế.

“Gâu – - gâu” Người mặc ít đồ quá, lần sau không thể mặc váy.

“Tiểu Bạch, ngươi kêu loạn gì vậy? Ta đang trên khóa mà?” Các học sinh cười ha hả, cảm đám đều nhìn về phía Thiếu chủ của chúng ta, ta ở Túy Hương lâu cũng không được hoan nghênh như vậy.

“Gâu – - gâu”, đã biết, chủ nhân, đừng đánh ta được không? Ta không nói gì là được rồi. Nhưng cũng không phải là lỗi của ta, là tại ngươi mặc ít quá, việc này về nhà nói sau. Nói, nàng có thể nghe hiểu sao?

Thêm Bình Luận