Chương 12
Hai người đang giằng co thì cửa phòng họp bị người mở ra.
"Đông Lưu. . . . . . Ách, xin lỗi."
Tiến vào không chỉ là Nguyên Trinh, còn có một người đàn ông khác mặc tây trang, xem ra không giống như là nhân viên công ty.
Nguyên Trinh làm thế nào cũng không nghĩ đến, Hoắc Đông Lưu từ trước đến giờ lấy công việc làm trọng lại ở trong công ty ôm phụ nữ, hành động như vậy làm cho cô có chút giật mình, khiến cho cô sững sờ ở cửa.
Viêm Nương vừa thấy có người mở cửa, trên mặt không tự chủ mà đỏ bừng, đồng thời liều mạng giùng giằng muốn rời khỏi Hoắc Đông Lưu, có lẽ là vì có người ngoài ở đây, cho nên anh ta buông cô ra, Viêm Nương vội vàng thối lui cách xa anh ta mấy bước, cô hiểu Hoắc Đông Lưu rất không nói lý lẽ không phải là cô có thể dự liệu.
"Có chuyện gì?"
Hoắc Đông Lưu không vui lắm vì đột nhiên có người xông vào, phá hư chuyện của anh cùng với Viêm Nương, nhưng mà mặt anh vẫn không chút thay đổi; làm người ta đoán không ra tâm tình của anh ta lúc này.
Nguyên Trinh đương nhiên có thể cảm nhận được áp suất thấp tán phát trên người anh ta, nhưng mà cô vẫn lên tiếng: " Hoắc gia có người tìm anh."
"Đáng chết, lại có chuyện gì?"
Hoắc Đông Lưu đứng lên, nhìn người đàn ông bên cạnh Nguyên Trinh một cái, rồi sau đó, trước khi anh ta cùng với người kia đi ra phòng họp, quay đầu nói với Viêm Nương: "Lần này tôi không có ý định để cho em chạy trốn."
Sau khi anh ta rời đi, Nguyên Trinh vẫn lẳng lặng nhìn Viêm Nương.
"Thật xin lỗi, tôi nghĩ vẫn là tôi nên rời đi trước." Viêm Nương đã không còn tâm tình bàn công việc rồi, Hoắc Đông Lưu đã làm phức tạp hóa mọi chuyện.
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Đông Lưu thân mật cùng với cô gái như vậy." Đặc biệt là ở trong công ty, người của Hoắc gia khẳng định còn giật mình hơn, đây cũng là nguyên nhân làm cho Hoắc Đông Lưu vui mừng như thế chăng, Nguyên Trinh biết anh ta không có ý định kéo Viêm Nương vào gia tộc của anh ta, anh ta muốn bảo vệ Viêm Nương.
"Nguyên Trinh, cô nghĩ quá nhiều rồi, tôi và anh ta hòan toàn một chút quan hệ cũng không có." Cô tới nơi này thuần túy là vì công việc.
"Này có thể nói không chắc, đặc biệt là Đông Lưu muốn lấy được, thì anh ta nhất định sẽ lấy tới tay." Viêm Nương là cô gái anh ta đợi nhiều năm; Nguyên Trinh hiểu cô ấy đặc biệt.
Viêm Nương nhìn Nguyên Trinh và nói: "Tôi chưa bao giờ thuộc về bất cứ người nào, tương lai cũng sẽ không thuộc về bất cứ người nào, điểm này tốt nhất Hoắc Đông Lưu hãy rõ ràng."
Không đợi Nguyên Trinh đáp lời, Viêm Nương cầm tư liệu cùng cặp tài liệu trên bàn rồi trực tiếp rời đi, đi ngang qua bên cạnh Nguyên Trinh thì cô đặc biệt nhắc nhở một câu: "Hi vọng chúng ta lần sau có thể thuận lợi tiến vào điểm vấn đề của dự án."
Nguyên Trinh nhìn bóng lưng của cô ấy, cô không khỏi suy đoán Viêm Nương làm gì để bắt lấy trái tim của Hoắc Đông Lưu, làm thế nào mà khiến cho Hoắc Đông Lưu khó quên như thế? Mặc dù cô vẫn luôn lấy thân phận bạn bè đợi ở bên cạnh Hoắc Đông Lưu, nhưng phần tình yêu say đắm kia không có biện pháp nói quên là quên, cô chỉ có thể dấu phần tâm tình này ở trong lòng.
Giờ phút này, cô thật sự rất muốn dò xét đến cùng, rốt cuộc Viêm Nương là dạng phụ nữ gì, mà khiến cho Hoắc Đông Lưu yêu say đắm như thế.
Sau khi rời khỏi phòng họp, Hoắc Đông Lưu đi thẳng ra công ty, mà anh chàng ở bên cạnh anh ta lại rất cung kính mà đi theo phía sau anh ta, cho đến lúc đi tới bãi đậu xe, anh chàng kia rất nhanh chóng, lễ độ mà mở cửa xe.
Hoắc Đông Lưu im lặng ngồi lên xe, anh ta đeo mắt kính lên làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc.
"Có chuyện gì xảy ra?" Cho đến khi xe lái về phía Hoắc gia thì anh ta mới mở miệng.
Ở Hoắc gia, anh ta vẫn cố ý làm một người tàng hình, một người ở sau lưng lãnh đạo nắm cả gia tộc trong tay.
"Lão gia có chuyện muốn tìm ngài."
Cha của Hoắc Đông Lưu từng là lão đại hắc đạo ở Đài Loan khiến người nghe mà biến sắc, nhưng mà những năm qua ông ta thay đổi rất nhiều, không can thiệp chuyện của gia tộc, tất cả sự nghiệp đều giao cho Hoắc Đông Lưu xử lý, nhưng mà sẽ có lúc ông ta triệu hồi đứa con trai độc nhất này, là để giao phó cho anh ta một chuyện.
"Tôi biết rồi."
Đối với cha, cho tới nay Hoắc Đông Lưu đều rất kính sợ ông ta, từ nhỏ đến lớn giữa anh và cha đều có một cự ly không thể vượt qua, hai người rất ít nói chuyện với nhau, nhưng mấy năm gần đây, anh hiểu được cha để tâm tới anh, nhưng mà thói quen đã dưỡng thành, muốn thay đổi thì rất khó.
Từ trước đến giờ anh đều rất nghe lời của cha, nhưng chỉ có một chuyện là anh kiên trì muốn mình làm chủ, đó chính là anh muốn lựa chọn người bạn đời của mình.
Mặc dù cha thúc giục, yêu cầu anh nhiều lần, đã từng hạ lệnh điều tra phụ nữ bên cạnh anh, thậm chí Nguyên Trinh cũng từng là một trong những thí sinh, nhưng mà thái độ của anh hết sức kiên định, làm cho ông Hoắc rất khó xử, vì thế tiết mục bức hôn đã trình diễn nhiều lần, mà anh cũng đã quen.
Xe rốt cuộc cũng dừng lại, Hoắc Đông Lưu không đợi người đàn ông kia đã tự mình mở cửa xe bước xuống, tiến vào trong khu nhà cao cấp trước mắt.
Anh đi vào phòng khách thì nhìn thấy cha đang ngồi ở trên ghế sa lon nhàn nhã nhấm rượu, anh hiểu khẳng định lần này lại muốn trình diễn tiết mục buộc anh lập gia đình rồi, anh nhìn túi tư liệu trên bàn trà một chút, khẳng định bên trong đó là tài liệu của cô gái có quan hệ với anh.
"Nhanh như vậy đã trở về rồi hả ?"
Ông Hoắc nhìn thấy con trai, biểu hiện trên mặt cũng không có biến hóa bao nhiêu, nhưng mà trong mắt ông ta có nụ cười, có mùi vị chờ xem kịch vui, điều này khiến anh cảm thấy có vấn đề.
Hoắc Đông Lưu không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi ở đối diện cha.
Dáng ngoài cùng tính tình của anh rất giống cha, đây cũng là một điểm ông Hoắc vẫn lấy làm kiêu ngạo, tài năng cùng thông minh của anh, càng làm cho ông Hoắc yên lòng đem trọn gia tộc giao cho anh.
"Cô gái này là ai? ’ Ông Hoắc không nhiều lời, chỉ là đem túi tài liệu đẩy về phía anh, muốn Hoắc Đông Lưu mở nó ra.
Hoắc Đông Lưu cầm lấy túi và mở ra, sau khi anh nhìn hình bên trong, biểu tình nhẹ nhõm thỏai mái kia biến mất, thay vào đó là nghiêm túc chưa bao giờ có.
"Cô ta là ai?" ’
Ông Hoắc mở miệng lần nữa, giọng của ông ta không còn nhàn nhã nữa, trong giọng nói có nhiều phần uy nghiêm, anh hiểu cha rất quan tâm câu trả lời của anh.
"Bạn trước kia." Anh không giấu giếm, nhưng cũng không có ý định nói thật.
Những tấm hình này, nhìn ra được đều là chụp mấy ngày gần đây, mà tất cả bên trong đều là cùng một người, cô gái mà trước đây không lâu anh cam kết phải lấy được —— Viêm Nương.
"Đơn giản như vậy?"
"Tại sao muốn điều tra cô ấy?" Cô ấy là người của anh, ai cũng không được phép đυ.ng.
"Bởi vì cô ta không thích hợp với con."
Hoắc Đông Lưu không có hỏi nhiều, nhưng mà anh nhìn cha, muốn ông cho mình một giải thích hợp lý.
"Bối cảnh sau lưng của cô ta không thích hợp với Hoắc gia."
"Có ý gì?"
"Viêm phái của Nhật Bản."
Một cô gái xuất thân có gia tộc bí ẩn như vậy, không thích hợp với Hoắc gia, hơn nữa cô gái này chính là người ban đầu làm cho con trai của ông rời khỏi trung học Tử Dương, cô ta quá xuất sắc, khiến Hoắc Đông Lưu hao phí quá nhiều tinh thần, một người đàn ông không thể ném quá nhiều tâm lực vào tình yêu, nếu không nhất định sẽ không được như ý về mặt sự nghiệp, con của ông không thể phạm lỗi như vậy.
Hoắc Đông Lưu bởi vì cha nói mà im lặng, anh rót cho mình ly rượu, uống một hớp và sau đó nói: "Con muốn cô ấy."
Chuyện rất đơn giản, Viêm Nương là cô gái anh muốn, anh nhất định sẽ lấy được cô ấy, ai cũng không thể thay đổi sự thật này.
"Không thể."
"Cha, đây là cuộc sống của con, con sẽ tự mình xử lý." Cô gái của anh, anh muốn tự mình chọn lựa.
"Thiên hạ nhiều con gái như thế, tại sao con nhất định phải là cô ta?"
Ông Hoắc đối với kiên trì của con trai rất là nghi hoặc, nhưng mà ông không có ý định đồng ý sự lựa chọn của anh ta, cho dù không chừa thủ đoạn nào, ông cũng muốn ngăn cản con trai cùng cô gái kia ở chung một chỗ.
"Vì cô ấy là người con muốn ." Hoắc Đông Lưu nhìn cha, anh rất hiểu cha của mình có thể dùng thủ đoạn, vì thế anh nói: "Đừng động vào cô ấy, cô ấy là người phụ nữ của con."
"Đông Lưu."
"Con sẽ không ở cùng cô gái mà con không thương, con chỉ muốn cô ấy, đây là đáp án của con, hơn nữa con hi vọng cha có thể đừng tham gia vào chuyện này."
Anh không có ý định bàn luận đời sống tình cảm của anh với cha, bởi vì đó là thế giới nội tâm kín đáo nhất của anh.
Ông Hoắc không mở miệng, nhưng điều này không có nghĩa là ông đồng ý; ông chỉ tiếp tục thưởng thức rượu, vẻ mặt có vẻ nhẹ nhõm thoải mái.
Hoắc Đông Lưu không nói không rằng, bởi vì anh đang lo lắng có cần người của anh ra mặt hay không, mặc dù anh không muốn đối nghịch với gia tộc mình, đặc biệt người đó còn là cha của mình; nhưng mà nếu là vạn bất đắc dĩ, như vậy anh cũng chỉ có thể làm như vậy.