*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Andrew Pastel"Cồn thôi thúc du͙© vọиɠ, cậu, và cả tôi. Dù là một tảng băng kiên cố, trước ngọn lửa phừng lên đỏ rực, cũng không thể không tan chảy.". Cơ thể cậu rất nóng, xuyên qua quần áo vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng toát ra.
Tôi bị giam cầm trước người cậu, không thể giãy giụa, không thể tiến cũng chẳng thể lui, chỉ có thể nương theo cơ thể từng chút từng chút nóng lên, hơi thở nặng nề này.
Ham muốn vốn dĩ là bình thường, mọi người trên thế giới không cần phải né tránh chúng, trừ các nhà sư. Tất nhiên tôi cũng có những ham muốn, nhưng tôi không thể trút nó qua tấm thân tàn tạ này.
Theo đuổi tình yêu thiêng liêng, chủ trương khám phá ý nghĩa đích thực của cái đẹp và cái thiện, nhưng không bị du͙© vọиɠ ám ảnh thái quá, là quan điểm về tình yêu của Plato.
Loại tình yêu này chắc chắn là quý giá, nhưng cái gọi là "thực sắc tính dã", tìиɧ ɖu͙© là bản chất của con người, Freud thậm chí còn coi nó là động lực nguyên thủy nhất của xã hội loài người. Một khi đã yêu, con người như trở nên say khướt, không còn lý trí và hoàn toàn bị điều khiển bởi những ham muốn điên cuồng, phó mặc hết cho bản năng.
Cậu ta kéo tay tôi, chỉ tôi làm thế nào để lấy lòng cậu, truyền đạt yêu thích thông qua tứ chi.
"Thầy ơi, em còn đau lắm, anh mạnh một chút đi... " Cậu nhẹ giọng nói, hôn lên tóc mai tôi.
Tôi thực sự chưa từng làm cái loại chuyện này, xấu hổ đến mức mặt đanh lại, chỉ ước có thể cuộn tròn người lại trốn đi, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
Cậu ta như có ý muốn trên đùa tôi, cứ liên tục gọi thầy ơi thầy à, làm cho nội tâm tôi càng dày vò, ẩn ẩn còn có thêm cảm giác tội lỗi.
"Thầy ơi, tay anh rất thích hợp làm chuyện này đó." Cậu càng ôm chặt lấy tôi, mạnh bạo vuốt ve lưng tôi, một đường rê xuống, đến bờ mông.
Mười mấy năm qua tôi dùng tay nhiều nhất, thường ngày lăn bánh xe, lên xe di chuyển hay lên giường đều cần đến lực tay, nên lòng bàn tay nổi lên vài vết chai lúc nào không hay.
Mấy vết chai này thường ngày hoàn toàn không có ích lợi gì, nhưng lúc làm cái chuyện này, nó lại vừa đúng lúc phát huy tác dụng.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy Thương Mục Kiêu xốc áo tôi lên, với tay dọc theo khe quần mà dò xét đi vào.
Tôi giật nảy mình, rút tay về muốn ngồi dậy. Thương Mục Kiêu một tay đè lại eo tôi, một tay hướng lên trên đến phần gáy, cố định tôi lại.
"Đừng nhúc nhích, ngoan nào... " Với hơi thở còn mang theo mùi rượu, cậu hôn ta vành tai, hai gò má, lại đến khóe môi tôi, đầu lưỡi và cả ngón tay, bắt lấy khe hở giữa hai cánh môi, cường thế không chấp nhận từ chối mà thô bạo tiến vào.
Cồn thôi thúc du͙© vọиɠ, cậu, và cả tôi. Dù là một tảng băng kiên cố, trước ngọn lửa phừng lên đỏ rực, cũng không thể không tan chảy.
Tôi bây giờ cũng đã tan thành nước, không chỉ là nước, mà còn là một vũng nước sắp sửa sôi trào. Thật kỳ lạ.
Hai tay bất lực nắm chặt dưới ống tay áo, sâu trong cổ họng phát ra những tiếng rên nhẹ.
Quá nóng, dây dưa chân tay với cậu ta thế này nóng đến không thể chịu đựng được, nóng như thể chỉ một giây sau sẽ hóa thành một làn hơi nước mà bay mất.
Thương Mục Kiêu buông môi tôi ra: "Em không làm gì đâu, cho em sờ nha....." Cậu ta thở hổn hển, hai mắt như phát sáng.
Rõ ràng mới còn cảm thấy nóng, nhưng cậu chỉ vừa không hôn tôi, tôi lại cảm thấy lạnh.
Tối nay một giọt rượu tôi cũng không dính, nhưng thật giống như bản thân cũng đã say đến tận cùng.
Có lẽ, từ lúc tôi quyết định sẽ bước vào tình yêu, vứt bỏ lý tính, tôi cũng đã là một kẻ mê rượu háo sắc rồi.
Tôi không trả lời, chỉ cúi thấp mặt, run rẩy vùi mặt mình vào sâu trong hõm vai Thương Mục Kiêu
Cách tôi ngầm đồng ý hiển nhiên cổ vũ Thương Mục Kiêu, tiếng thở bên tai càng trở nên nặng nề, lực tay xoa lên phần gáy của tôi cũng không còn kiềm chế.
Thương tổn cột sống ảnh hưởng đến chức năng sinh dục, cho dù có trêu chọc như thế nào cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng gì. Tôi để Thương Mục Kiêu tùy thích thăm dò phần thân thể chẳng mấy thú vị đó của tôi, nửa trên nửa dưới như đã tách ra, không còn cảm giác gì như một cá thể khác, cũng giảm bớt đi được một chút xấu hổ.
"Ưʍ....."
Vội vàng không kịp chuẩn bị, bên trong cơ thể tôi đột nhiên dâng lên một trận tê rần mãnh liệt, tôi cả kinh trừng lớn mắt, cả người cứng còng.
Làm sao lại.....?
Cảm giác này vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, tôi nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ sờ cái thứ đang ngủ say 12 năm kia, xem có phải kỳ tích đã xuất hiện không.
Nhưng mà lúc cầm đến, thứ đó vẫn mềm oặt, không có một chút tiến triển nào, chỉ có phần đầu hơi ẩm ướt, giống như đang muốn nói với tôi nó đã cố hết sức rồi.
Tôi không tránh khỏi thất vọng, nhưng cũng biết đây là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng mỗi khi đầu ngón tay Thương Mục Kiêu cọ đến cái chỗ kia, tôi sẽ không thể kiềm chế mà run rẩy. Dần dần, cậu ta giống như biết cái chỗ kia là yếu điểm của tôi, bèn xoáy vào đó công kích liên tục, làm tôi sợ, lại nhịn không được trầm luân vào đấy. Trong cổ họng phát ra càng nhiều những âm thanh không có cách nào tự điều khiển được.
Trong hoảng hốt, tôi đột nhiên hiểu được. Tôi không phải cấm dục, tôi chỉ bị ép cấm dục. Thiện và Mỹ hoàn toàn đáng giá nghiên cứu thảo luận, nhưng trước cái nɧu͙© ɖu͙© thấp kém, tôi vẫn sẽ không hề đắn đo, tâm tâm niệm niệm lựa chọn cái sau.
Bàn tay đặt trên gáy tôi dời đi, chen vào giữa thân thể tôi.
"Thầy ơi, mình cùng nhau đi
..." Cậu ta muốn nắm lấy tay tôi, nhưng bị tôi rút về.
"Đừng." Những hơi nước kia giống như bay hết vào trong mắt, làm ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, giọng nói cũng như sũng nước, "Tiếp tục đi, đằng sau......"
Tôi cũng không dám tin có ngày mình lại sẽ nói ra những câu cầu hoan như vậy, ngọn núi lửa yên lặng mười hai năm, lúc phun trào quả thật là ghê gớm.
Tay tôi lần nữa chụp lên cái chỗ kích thước kinh người của Thương Mục Kiêu, kinh ngạc phát hiện nó lại phình to ra thêm một chút.
"Trời ạ, Bắc Giới..." Khoảnh khắc tôi nắm chặt kia, Thương Mục Kiêu gọi tên tôi, cực kì phấn khởi, sau đó tựa như muốn ấn tôi khảm vào trong cơ thể, cậu ta ghìm chặt lấy sau gáy tôi, năm ngón tay cắm vào trong tóc, để tôi hoàn toàn dán sát vào người cậu.
Trời tối người yên, ngoại trừ điều hoà không khí phát ra mấy tiếng động nhè nhẹ, trong phòng khách nhỏ chỉ có tiếng thở dốc đan xen của tôi và Thương Mục Kiêu
, cùng tiếng nước dinh dính nhỏ xíu thi thoảng mới có thể nghe được.
Cảm xúc càng đẩy càng cao, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đạt đến đỉnh điểm
, rốt cục Thương Mục Kiêu kêu lên một tiếng, cả hai cùng đạt cao trào.
Tôi cắn vải áo trên vai cậu, cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Cả hai nằm trên sô pha nghỉ ngơi hồi lâu, Thương Mục Kiêu vuốt ve lưng tôi, hai nhịp tim như hòa làm một, sau khi gấp gáp đập liên hồi cũng từ từ bình tĩnh lại.
Dù sao cũng là người trẻ tuổi, Thương Mục Kiêu hồi phục nhanh hơn, ngồi dậy ôm tôi, rút
khăn giấy bên cạnh lau từng ngón tay cho tôi.
Tôi lặng lẽ dựa vào cậu, cảm thấy vừa ngại ngùng vừa cảm thấy thoải mái khi dựa sát nhau như thế.
"Anh có cái này muốn cho em. Nó ở trong ngăn kéo cạnh giường. Là chiếc hộp màu xanh, em tự đi lấy đi." Tôi đẩy đẩy cậu ra.
"Anh có quà cho em à? Là gì vậy?" Cậu như một con chó nhỏ cọ cọ lên người tôi.
Tôi hơi ngứa, cười muốn trốn, lại bị cậu ôm kéo lại.
Náo loạn một lúc, cậu ta thả tôi ra, đứng dậy đi vào phòng ngủ, chốc sau cậu bước ra với chiếc hộp nhung màu xanh trên tay.
"Không phải nhẫn sao?" Thương Mục Kiêu lắc lắc cái hộp nghe âm thanh bên trong.
Tôi thu dọn quần áo lộn xộn của mình, nghe thế ngước mặt lên: "Em thích nhẫn hơn à?"
Cậu liếc nhìn tôi, cười cười không nói lời nào.
Quay lại bên cạnh tôi, cậu mở hộp, ngạc nhiên khi thấy bên trong có một chiếc hoa tai hình ngôi sao.
"Đây là..." Cậu ta lấy chiếc hoa tai ra giơ nó lên trước mặt để nhìn kỹ hơn.
Sản phẩm thủ công không thể so sánh với hàng công nghiệp có tên tuổi, dấu vết chế tác rất rõ ràng, cũng không đủ tinh xảo.
Cậu liếc nhìn những ngón tay của tôi: "Chính tay anh làm cho em à?"
Tôi co đầu ngón tay lại, gật đầu nhẹ.
"Ừ. Lần đầu tiên làm, không tốt lắm."
Thương Mục Kiêu chợt đưa chiếc hoa tai đinh tán tai cho tôi.
Tôi không phản ứng gì, chỉ ngây người nhìn cậu.
"Đeo cho em." Thương Mục Kiêu lại đung đưa nó trước mặt.
"À, được." Tôi vội vàng cầm lấy chiếc hoa tai, cẩn thận xỏ vào lỗ tai cậu ta.
Đeo xong, tôi lùi lại ngắm nghía.
Màu bạc không thực sự hợp với Thương Mục Kiêu, còn kiểu kim cương khảm ngôi sao năm cánh lại quê mùa, nếu không có gương mặt cậu chống đỡ thì đây thật sự là một tác phẩm thất bại.
"Quên đi, cởi ra, khó coi quá..."
Tôi muốn tháo hoa tai ra, cậu lại giữ chặt tay tôi không cho tôi cử động.
"Tặng cho em là của em rồi. Nếu em không tự mình cởi ra, anh không được đυ.ng vào đâu."
Cậu ta đã nói như vậy, tất nhiên tôi không thể bắt cậu gỡ xuống lần nữa.
Tôi xoa xoa vành tai cậu, ngón tay cái liên tục vuốt ve nốt ruồi trên dái tai.
Cậu khẽ nhắm mắt lại, ra vẻ thích thú hưởng thủ, cuối cùng thậm chí còn nằm thẳng xuống đùi tôi, gối lên đầu gối của tôi mơ màng sắp ngủ.
"Lát nữa ngủ dậy đi hẹn hò không?"
Bàn tay đang vuốt vành tai Thương Mục Kiêu của tôi hơi khựng lại. Tôi hỏi: "Đi đâu?"
"Mua sắm, hay xem phim? Gì cũng được." Không biết nghĩ đến điều gì, cậu khẽ cười. "Hay anh muốn đến công viên giải trí đi đu quay?"
Có phải quay phim thần tượng đâu mà đi đu quay.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mở miệng nói: "Tùy em."
Hai người tắm rửa xong xuôi nằm xuống giường đã gần đến hai giờ sáng. Tôi ngủ được tám giờ, thức dậy lúc mười giờ, nhưng Thương Mục Kiêu vì say rượu nên ngủ đến hai giờ chiều.
Sau khi dây dưa dây cà tắm xong, ăn xong mì tôi nấu, cuối cùng đến bốn giờ chiều chúng tôi mới đi chơi Giáng sinh.
Thứ bảy lại trúng ngày lễ, đường phố còn đông đúc hơn ngày thường, các cửa hàng dọc theo con phố được trang trí đèn hoa rực rỡ, đi hai ba bước là có thể nhìn thấy một cây thông Noel được trang trí hoành tráng.
Thương Mục Kiêu dẫn tôi vào một khu trò chơi trên phố chơi chơi bóng rổ và máy gopher một lúc, cậu ta chơi điêu luyện đến mức tôi không thể hiểu nổi. Lúc đầu cậu ta cũng khá đắc ý, nhưng về sau thấy chơi nhiều quá cũng chán nên chuyển sang chơi đẩy xu.
Ném ra hai xu, nhưng mấy đồng xu bên dưới bất động, không chịu rơi xuống.
Cậu ta đưa cho tôi mấy xu trò chơi để tôi chơi thử.
Tôi quan sát cấu trúc của các đồng xu xếp chồng lên nhau bên dưới, chọn một thời điểm thích hợp thả một đồng xu vào.
"Lạch cạch!" Cấu trúc cứng đầu đột nhiên sụp đổ, một đống lớn tiền xu rơi xuống, khe hở dưới máy chơi game không ngừng phun ra phiếu đổi thưởng.
"Nhiều quá!" Thương Mục Kiêu nhặt một đống phiếu đổi trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng trẻ con.
Sau đó cậu ta bảo tôi thử thêm lần nữa, tuy không nhiều như lần đầu nhưng cũng ra được rất nhiều phiếu đổi quà, kết quả là sau khi ôm phiếu đổi đến quầy lấy quà còn bị một vài đứa trẻ hiếu kỳ vây xem.
"Xin hỏi anh muốn đổi quà gì?" Sau khi đếm phiếu đổi quà, nhân viên chỉ vào bức tường quà tặng phía sau hỏi.
Thương Mục Kiêu bảo tôi chọn, tôi nhìn lướt qua các mốc điểm đổi, sau đó nhìn vào bức tường quà tặng, rồi chọn một nồi thủy tinh tráng đυ.c.
Từ khi cái nồi nhà tôi bị Thương Mục Kiêu làm hư, tôi không có thời gian mua lại cái mới. Hôm nay tình cờ thấy, cũng đỡ công tôi đi mua, chỉ cần mang về nhà.
Thương Mục Kiêu nhận lấy chiếc túi nhân viên đưa, cùng tôi bước ra ngoài.
"Không biết tại sao, không cần nói em cũng biết anh sẽ chọn cái này." Cậu lắc chiếc túi, có vẻ rất vui. "Em thấy hơi đói. Gần đây có một quán ăn rất ngon, đi ăn không."
Cả ngày cậu ta chỉ có gói mì. Bây giờ đã là sáu giờ, đói cũng phải.
Tôi gật đầu, đi cùng cậu về phía trước. Lúc đến một ngã tư, cậu ta đột nhiên dừng lại.
"Anh thấy con chó đó giống con Xấu Xí không?"
Cậu ta không thích gọi con chó nhỏ là Lòng Đỏ Trứng, cứ gọi nó là "Xấu Xí", gọi rất trơn tru, bảo gọi lại đúng tên cũng giả điếc không nghe, dần dần tôi cũng lười nói nữa.
Nhìn theo tầm mắt cậu ta, tôi thấy ở bên kia đường, giữa đám đông, có một đám lớn bóng bay lơ lửng trên không, trong đó có một quả bóng bay hình con Shiba nhỏ, đúng là trông hơi giống Lòng Đỏ Trứng.
"Chờ em, em quay lại ngay." Lúc đèn xanh, Thương Mục Kiêu nhanh chóng băng qua đường mà không đợi tôi đáp lại.
Biết cậu đi mua bóng bay tôi cảm thấy hơi buồn cười, nhiều khi cậu ta cứ như trẻ con chưa trưởng thành.
Tôi thở vào lòng bàn tay, đứng tại chỗ đợi năm sáu phút. Thương Mục Kiêu lâu quay lại bắt đầu khiến tôi hơi lo lắng.
Bỗng từ xa có tiếng động lớn, rồi đám đông hốt hoảng kêu cứu.
"Nhanh lên, nhanh lên! Bảng hiệu rơi xuống đè người rồi!"
"Gọi 120 nhanh lên, gọi 120!"
Những người đi đường vội vã qua đó, một quả bóng bay màu vàng từ từ bay lên bầu trời.
Tim tôi đột ngột thắt lại, não tôi lập tức tràn ngập một nỗi hoảng sợ không tên.
Chưa kịp gọi điện xác nhận, tôi đã vội điều khiển xe lăn băng qua đường cùng đám đông. Nhưng sau khi băng qua vạch sang đường, tôi phát hiện phía đối diện không có gờ dốc, xe lăn của tôi hoàn toàn không thể đi lên lề được.
Tôi sững sờ nhìn chướng ngại vật, yếu đuối và bất lực.
Những gì dễ dàng đối với người bình thường lại quá khó khăn đối với tôi. Chỉ một khoảng cách nhỏ với mặt đất đã có thể khiến tôi không thể đi đến nơi mình muốn.
- -
**Tác giả có điều muốn nói:
Tựa truyện lấy từ cuốn "Gối đầu lên cỏ" của Natsume Soseki, đoạn cảnh nóng có thể xem trên Weibo của tôi, cái này khá quan trọng.
- -
Tui edit luôn đoạn trên weibo rồi nha không còn gì thêm đâu =))))