Chương 7

Phương Cầm cũng không ngoan ngoãn trở về phòng bệnh ngủ như lời Thư Uyển Hạm nói, mà là một mình đi tới WC. Bởi vì chỗ đó ở gần chân cầu thang, buổi tối lại rất vắng vẻ, cho nên không có đèn. Tối đến nỗi giơ năm ngón tay lên nhìn còn không rõ, nếu không nhìn thật kỹ sẽ không thể trông thấy Phương Cầm ngồi ở chỗ kia, một thân mặc áo trắng bệnh nhân.

Nếu là trước đây, bị răn đe nghiêm khắc như vậy. Dựa vào lá gan của Phương Cầm nhất định sẽ không dị nghị gì, ngoan ngoãn về ngủ. Nhưng mà từ sau khi quen biết Thư Uyển Hạm, Phương Cầm liền cảm thấy lá gan của mình càng ngày càng lớn. Không chỉ là có gan trái lệnh đại ca trong trại giam, lại năm lần bảy lượt không nghe lời quản chế.

Kỳ thật, mục đích làm hết thảy những việc đó, cũng chỉ là mong mỏi một chút chú ý của người kia mà thôi.

Nhưng mà đêm nay, bác sĩ Thư vốn lúc nào cũng ôn nhu lại nghiêm khắc trách mắng mình như vậy. Không giống như thường ngày, làm cho Phương Cầm có chút nuốt không trôi. Đau quá cũng vì chữ tình, chỉ cần nghĩ đến vừa rồi bộ dạng Thư Uyển Hạm lạnh như băng, Phương Cầm cảm thấy chóp mũi cay cay, đúng là rất muốn khóc.

"Không được… Không được khóc…" Phương Cầm trong lòng lớn tiếng tự dặn mình. Từ lúc phải vào ngục giam này, nhìn thấy bố mẹ trước mắt mình khóc tê tâm phế liệt, nàng đã quyết định cho dù gặp phải chuyện gì cũng không được khóc. Cho nên, chẳng sợ bị ai đánh mắng, hay vài ngày chưa được ăn một bữa no, Phương Cầm cũng chưa từng khóc.

Vậy mà đêm nay, chỉ là Thư Uyển Hạm lớn tiếng trách mắng một chút đã đỏ hốc mắt.

Phương Cầm mải đắm chìm trong khổ sở, không chú ý tới động tĩnh xung quanh. Phải đến khi ánh đèn pin sáng chói chiều vào mặt, nàng mới biết rằng chỗ mình ngồi đã bị người khác phát hiện.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi… Giờ tôi về phòng…" Phương Cầm thất hồn lạc phách nói, mà lúc vừa đứng dậy, hai chân lại tê rần vì đã ngồi quá lâu. Nhìn thấy người kia hướng đến chỗ mình đi tới, lại không ngờ rằng thân mình rơi vào một cái ôm vô cùng ấm áp.

Rồi lại còn ngửi thấy được mùi thảo dược thoang thoảng, lẫn trong mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, hình thành một loại hương khí chỉ thuộc về duy nhất một người.

"Bị sao vậy? Chuột rút sao?" Thư Uyển Hạm nhìn mấy giọt lệ còn vướng bên khoé mắt của Phương Cầm, nhẹ giọng hỏi. Ở trong ấn tượng, bác sĩ Thư đều cực kỳ ôn nhu. Kể cả cặp mắt hoa đào hàm chứa ý cười, hay là khoé môi hơi hơi trong, hàm răng đều trắng noãn.

"Bác sĩ Thư, chị đừng giận em, đừng có không thèm để ý tới em có được không? Em chỉ là nửa đêm đi vệ sinh thôi, phát hiện nơi đó có tiếng động nên mới đi tới. Chị đừng mắng em nữa, em xin hứa từ nay về sau sẽ không tới gặp mặt Hồ Ly Tinh ở đó nữa!" Phương Cầm vừa nhìn Thư Uyển Hạm, lại uỷ khuất nói.

"Được rồi, chuyện này đợi lát nữa nói sau, chị mát xa chân cho em, bằng không ngày mai không chừng chân sẽ bị nhức!" Thư Uyển Hạm nói xong, liền đỡ Phương Cầm ngồi xuống cầu thang bệnh viện, hai tay nhẹ nhàng ấn gân từ đùi xuống chân, cao thấp vuốt ve. Ánh sáng đèn pin chiếu sáng khuôn mặt tinh xảo của Thư Uyển Hạm.

Người ấy cúi đầu giúp mình xoa bóp chân, bộ dạng chăm chú nghiêm túc, cũng khiến cho Phương Cầm ngắm nhìn thẫn thờ, thật lâu đến nỗi đui mù.

"Bác sĩ Thư, chị đối với mỗi phạm nhân, đều tốt bụng như vậy sao?" Phương Cầm ngây ngốc hỏi. Hồi tưởng mấy lần gặp mặt trước đây, mỗi lần nhìn thấy bác sĩ Thư, nàng đều vừa khám bệnh chữa bệnh cho phạm nhân vừa cười dịu dàng. Cho dù bệnh nhân là tiểu phạm nhân ở tầng thứ hai thôi, hay là trọng phạm nhìn qua đã phát khϊếp.

"Ừm, cũng không hẳn!" Qua hồi lâu, Thư Uyển Hạm mới nói ra một đáp án nửa vời. Phương Cầm tuổi còn nhỏ, tất nhiên hiểu không hết ý tứ rằng Thư Uyển Hạm chỉ chiếu cố mỗi nàng mà thôi. Nhưng rất nhiều năm về sau, mỗi khi hồi tưởng tới đêm nay, Phương Cầm đều luôn lơ đãng toát ra ý cười.

Có lẽ ngay tại lúc đó, mình đối với chị ấy đã là đặc biệt rồi?

Cúi đầu nhìn Thư Uyển Hạm đang quỳ trên mặt đất, giúp mình ấn chân, một cảm giác khó hiểu nảy lên trong ngực. Đối với mười tám năm cuộc sống của Phương Cầm, vẫn là lần đầu tiên có người giúp mình xoa bóp chân. Cảm giác được ngón tay thon dài ấm áp của Thư Uyển Hạm chỉ cách một lớp vải mỏng, từng chút từng chút ma sát da thịt mình, vậy mà toàn thân đều nóng lên.

"Ư…" Vô tình ấn đến chỗ chân đau, làm cho Phương Cầm không chút đề phòng rên nhẹ ra tiếng. Mềm mại đến độ như có thể nặn ra nước, làm cho hai người đều bất ngờ. Cho dù Phương Cầm chưa từng trải qua sự, nhưng mà cũng biết biết một ít. Hơn nữa một đêm kia, làm cho nàng hoàn toàn hiểu biết một mắt đáng sợ của nhân tính.

Cho nên, Phương Cầm cũng tự biết thanh âm của nàng vừa rồi, nếu để người bên ngoài nghe được là có bao nhiêu ái muội. Cho dù không soi gương, nàng cũng có thể đoán được mặt mình lúc này nhất định đỏ như trái cà chua. Mà nếu nàng không vì thẹn thùng mà vội vã, thì có lẽ sẽ có thể nhìn thấy sắc mặt Thư Uyển Hạm đỏ chót không thua gì nàng.

"Khụ… Được rồi, em đứng lên xem đã đi được chưa?" Thư Uyển Hạm nói xong, chậm rãi đỡ Phương Cầm đứng dậy. Tuy rằng được xoa bóp, ngón chân bị chuột rút không còn quá đau, nhưng để đi đường cũng là phải cố sức. Thư Uyển Hạm nhìn Phương Cầm cắn răng nhíu mày, cuối cùng không đành lòng, đem tay vòng qua chiếc eo mảnh khảnh của nàng, chậm rãi hướng phòng bệnh đi tới.

Đèn tường mờ nhạt hành lang, đem bóng hai ngươi chiếu dài trên mặt đất. Đi cùng một đoạn đường, mà giống như hai người đã muốn nắm tay nhau suốt cả một đời.

"Được rồi, em vào nghỉ ngơi đi, chị ngày mại sẽ đến thăm em. Vết thương trên người em cũng không đáng ngại lắm, nếu mai không việc gì thì sẽ xuất viện." Thư Uyển Hạm dặn dò Phương Cầm, vừa định xoay người rời đi lại bị người phía sau níu lấy góc áo.

"Sao vậy?" Thư Uyển Hạm cúi xuống hỏi. Kì thật nàng cũng không cao hơn Phương Cầm bao nhiêu. Nàng 170 cm, vì đi giày cao gót nên mới có thể so với Phương Cầm 165cm cao hơn một ít.

"Bác sĩ Thư, em nghe lời chị không bao giờ tới gặp chị gái hồ ly tinh kia nữa, chị đừng chán ghét em được không?" Phương Cầm nhỏ giọng nói, càng về sau thanh âm lại càng nhỏ, đầu cũng sắp rúc hết vào trong áo.

"Ha ha, hoá ra em vẫn còn nghĩ đến chuyện kia sao?" Nghe xong Phương Cầm nói, Thư Uyển Hạm không nhìn được khẽ cười ra tiếng, đưa tay vuốt đầu Phương Cầm.

"Vâng, vừa rồi em lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Thư tức giận như vậy… Cho nên em…"

"Đồ ngốc, nguyên nhân chị tức giận không phải là giận em trái kỷ luật, mà là vì em tuỳ tiện đi nói chuyện với người lạ. Em có biết nữ nhân kia là ai không?" Thư Uyển Hạm nhìn bộ dạng Phương Cầm nghi hoặc, biết rằng người này cái gì cũng không biết.

Nghĩ đến người bạn thân nhất luôn rất giỏi tự chủ mà vẫn phải đầu hàng trước nữ nhân kia, Thư Uyển Hạm đánh một cái rùng mình. Không biết ra sao, nàng chính là không muốn để Phương Cầm tiếp xúc với Quý Duyệt Phong. Mặc kệ là xuất phát từ việc công hay là việc tư.

"Nghe chị nói, từ nay về sau không được đi nói chuyện với nữ nhân kia. Nhưng mà chị nghĩ, số lần hai người có thể gặp nhau cũng hiếm. Cô ta, so với những người ở tầng thứ bảy lại còn nguy hiểm hơn, đó là trọng phạm ở tầng thứ tám. Nói không chừng không biết khi nào thì đem em gϊếŧ đi!"

"A?! Hoá ra chị gái kia đúng thật là hồ ly tinh chuyên đi hại người a!"

Nghe được lời Uyển Hạm nói, Phương Cầm đôi mắt vốn nghi hoặc bị sợ hãi che kín.

Vốn nàng đã cảm thấy nữ nhân kia quá ư xinh đẹp, trên người lại mang theo một chút cảm giác quái dị. Bây giờ lại nghe Thư Uyển Hạm nói vậy, càng không muốn lần nữa tới gần căn phòng của Quý Duyệt Phong.

"Thế cho nên, em không được tới đó nữa, cứ ngoan ngoãn ở phòng của mình, biết không?"

"Vâng, em biết rồi, bác sĩ Thư, ngày mai chị có thể đến thăm em không?"

"Được, chị mai sẽ đến thăm em, mau vào ngủ đi."

"Vâng, bác sĩ Thư ngủ ngon, cảm ơn chị!"

Nhìn Phương Cầm lưu luyến vẫy vẫy tay, lui cui chạy vào phòng ngủ, Thư Uyển Hạ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Kỳ thật nàng cũng biết lừa trẻ con như vậy là không đúng.

Chẳng qua, ai bảo nữ nhân tên Quý Duyệt Phong kia sao phải để cho người ta đề phòng quá làm gì?

Nếu cho trở về thời phong kiến, khéo nàng ta thật đúng là một con hồ ly tinh.

Một con hồ ly tinh chuyên môn dụ hoặc trẻ con và mặt sắt Nhuế Nhuế.