Chương 6

"Phương Cầm! Em ở đây làm gì! Sao khuya vậy rồi còn về phòng nằm ngủ!" Giữa lúc Phương Cầm muốn mở miệng hỏi Quý Duyệt Phong cái gì đó, thì thanh âm lạnh lẽo nghiêm nghị từ phía sau truyền đến. Đồng thời một làn hương thảo dược quen thuộc cùng với tiếng giày cao gót lộp cộp.

Vô cùng vui sướиɠ, Phương Cần quay đầu lại, liền nhìn thấy Thư Uyển Hạm vẻ mặt tức giận đứng ngay phía sau mình. Đôi mắt ngày thương luôn tràn ngập thân thiết giờ này không hề mang theo một tia ấm áp, ngược lại là băng lãnh nhìn lướt qua mình. Sau đó liếc về phía nữ nhân đang nằm trên giường.

"Bác sĩ Thư! Sao chị lại ở đây? Đêm nay là chị trực ca đêm sao?" Phương Cầm lúc này còn không nhận rõ tình cảnh, vừa nhìn thấy Thư Uyển Hạm đã hưng phấn hỏi. Ánh mắt trong suốt ngây thơ tràn đầy tinh quang.

"Sao em lại xuất hiện ở đây! Ai cho phép em nửa đêm tùy tiện đi lung tung trong bệnh viện? Bây giờ lập tức quay về phòng ngủ cho chị! Chuyện đêm nay, chị sẽ báo cáo lại cho trưởng ngục của em, trừng phạt hành vi tùy ý đi lại!"

"Bác sĩ Thư… em…"

"Không nghe thấy chị nói gì sao? Trở về phòng bệnh ngay lập tức!"

"D-dạ…"

Phương Cầm cúi đầu vâng lời, cụp mặt đi ra ngoài. Nhưng mà trong mắt đã ánh chút nước mắt, bả vai nhè nhẹ run run, cũng không giấu được tầm mắt của Thư Uyển Hạm. Âm thầm thở dài, Thư Uyển Hạm biết tâm hồn yếu ớt như thuỷ tinh dễ vỡ này là không thể nặng lời. Nhưng mà nếu không mắng thì người này sao có thể ngoan ngoãn nghe lời mình nói chứ?

"Trời ơi, bác sĩ Thư thật là tính tình không tốt a, người ta là một tiểu nữ nhỏ bé như vậy, cứ để cho cô ngang nhiên khi dễ. Đợi đến ngày người ta được ra tù, đi mách mẹ xem cô thế nào mới tránh được tội." Quý Duyệt Xong đều để mọi việc vào trong mắt, thông minh như nàng, liếc mắt một cái cũng nhận ra rằng Phương Cầm đang để ý Thư Uyển Hạm, cái chính là hai người kia như có vẻ không hoà hợp lắm.

"Quý Duyệt Phong, chú ý thái độ và ngôn từ của cô một chút. Tuy cô đã là trọng phạm tầng thứ tám, cũng không phải là không thể chất thêm hình phạt. Cô hẳn là biết, hai năm qua cô đã làm loạn không ít. Nếu không phải Tần Nhuế vì cô lén bỏ đi thì chắc cô đã sớm bị cấp trên ra lệnh tử hình tại chỗ."

"Ha ha, Bác sĩ Thư đang uy hϊếp tôi sao? Nhưng thực đáng tiếc, Quý Duyệt Phong tôi rất sợ chết, sợ đau, cũng sợ đói.. Nhưng chỉ có dọa là tôi không sợ. Dù sao, Tần Nhuế cũng không nỡ để tôi chết."

"Vậy ư? Nếu thế, thì chúng ta cùng chờ xem!"

Thư Uyển Hạm nói định rời đi, nhưng mà Quý Duyệt Phong lại đang sắp chết vì muốn tiểu tiện, đâu có dễ dàng buông tha cho nàng?

"Ấy ấy ấy! Bác sĩ Thư, Thư đại nhân, đừng có vội vã như vậy. Cái kia… cô cũng biết là nữ nhân thì khó tránh khỏi một ít tình huống xấu đột xuất… Cái kia… Không biết cô có thể giúp tôi tìm người tới tháo còng tay ra một chút? Giờ mà tôi tiểu tiện ngay trên giường thì chắc bệnh viện cũng sẽ phiền hà?"

Nghe Quý Duyệt Phong nói, Thư Uyển Hạm rốt cục không còn ý định rời đi nữa. Nàng quay đầu nhìn nữ nhân tội nghiệp đang nằm trên giường mong ngóng mình. Không thể phủ nhận nàng có dấu hiệu buông lỏng. Cho dù mình ghét nữ nhân này đến mức nào cũng không thể sử dụng cái cách trẻ con này để trừng phạt nàng.

"Chờ chút!" Thư Uyển Hạm nói xong, liền đi tới phòng cảnh vệ nhờ lấy chìa khoá mở còng tay. Tận mắt trông thấy hai tay mình được trả lại tự dọ, Quý Duyệt Phong thật sự chỉ muốn nhảy dựng lên để hô to một tiếng "Lão Tôn đã tự do". Chẳng qua… Nhìn nhìn hai bên có hai người cầm súng dí trên đầu mình, nàng đành phải bỏ đi ý tưởng này. Với hoàn cảnh này, chỉ sợ nàng thở mạnh một hơi thôi, đã đủ bị bắn tan nát như cái tổ ong vò vẽ!

Dùng tay chống lên hai bên giường để đi xuống, ai ngờ chân mới đặt xuống đất đã mềm nhũn không còn gì. Chỗ non mềm giữa hai chân kia như là bị kim đâm, eo cũng đau nhức như là vừa bị chém đứt đôi. Thấy mình mới đi có hai bước mà đã run lên, Quý Duyệt Phong cho tới bây giờ cũng không ngờ lại có ngày mình phải chật vật như vậy.

Hơn nữa, hai gã cảnh sát bên cạnh rốt cục là làm ăn kiểu gì vậy không biết? Chứng kiến một đại mỹ nữ thảm như vậy mà vẫn ngây ngô vô tư, ngay cả đỡ nàng một chút cũng không hề nghĩ đến!?

"Có sao không?" Một giọng nói dịu dàng trầm thấp vang lên bên tai, giống như là tiếng nói thiên thần. Quý Duyệt Phong quay đầu, đã thấy Thư Uyển Hạm đỡ lấy vai mình, chậm rãi hướng tới WC trước mặt. Đây là lần đầu tiên Quý Duyệt Phong tiếp xúc gần với Thư Uyển Hạm như vậy, kỳ thật, nữ nhân này diện mạo cũng giống như con người nàng, đều khiến người ta cảm thấy thật bình dị!

Ôn nhu như nước, hào phóng, tao nhã. Lông mày cong như trăng non, một đôi mắt như cánh hoa đào không chút gợn sóng. Cho dù là đối mặt với những phạm nhân cực kỳ hung dữ, hay là với người bình thường, thì vĩnh viễn nàng vẫn mang cùng một bộ dạng. Đương nhiên, ngoại trừ khi tiếp xúc với mình!

Giờ khắc này, đôi môi nữ nhân nọ nhấp nháy nhè nhẹ, mỗi lần thở ra đều hoà vào không khí bốn phía vốn tràn ngập mùi khử trùng của bệnh viện thêm vài phần hương khí. Một bộ dáng người bắt mắt, cao cao thon gầy, nhưng mà chỉ cần liếc mắt nhìn qua, Quý Duyệt Phong liền có thể xác định bộ ngực của Thư Uyển Hạm ít nhất cũng phải cỡ B!

Kỳ thật nữ nhân này cũng có nét thú vị, chẳng qua so với Nhuế Nhuế của nàng thì vẫn là kém vài phần!

Tuy rằng đi đánh giá người đang giúp đỡ mình như vậy thì có chút không được tốt lành, nhưng Quý Duyệt Phong là loại người nào? Vừa nhắc đến nhân phẩm, đã bị nàng vứt đến ra vạn dặm xa. Thừa dịp lúc Thư Uyển Hạm không chú ý, bả đầu Quý Duyệt Phong đã tựa sát vào vai nàng, làm một bộ chim nhỏ nép vào trong ngực cần che chở. Mà đối phương cũng lập tức căng cứng người, đôi mày đẹp nhăn lại.

Đối mặt với hành vi vô lại của Quý Duyệt Phong, Thư Uyển Hạm thực sự hối hận. Sớm biết sẽ phát sinh chuyện vậy thì đã không mềm lòng tới đỡ cô ta đi vệ sinh! Nhận thấy nữ nhân này ngày càng làm càn, thậm chí còn dùng môi nàng cọ cọ vào cổ mình, Thư Uyển Hạm trong lòng chỉ muốn đẩy nàng ra, chỉ sợ kinh động đến cảnh vệ phía sau.

"Cô có thể cách tôi xa một chút được không?" Thư Uyển Hạm đè nhỏ tiếng, thì thầm với Quý Duyệt Phong. Tức giận trong giọng nói kia ngay cả đồ ngốc cũng có thể nghe ra. Ai ngờ người kia khi nghe xong cũng chỉ dùng một bộ dáng ngờ vực vô tội hỏi nàng. "Vì sao a? Bác sĩ Thư, người ta thật sự là không còn sức nữa, cô để cho tôi dựa vào cô một chút thôi, được không?"

Bị hỏi như vậy, sao lại còn có thể không được nữa. Thư Uyển Hạm đành phải mặc kệ Quý Duyệt Phong đem toàn bộ sức nặng đè lên người mình, cứ vậy đỡ nàng đi đến WC. Tuy rằng so với mình 170cm thì Quý Duyệt Phong còn cao hơn, nhưng mà cân nặng của nàng lại không có bao nhiêu.

Đãi ngộ trong ngục, Thư Uyển Hạm cũng hiểu biết một chút. Bữa sáng, là một cái bánh màn thầu và một bát cháo loãng. Đến giữa trưa, cũng chỉ vẫn là một cái bánh màn thầu, một đĩa rau xào gì đó nhìn không ra hình thù. Ngay cả là với bữa tối thì cũng không khác gì bữa trưa.

Chế độ ăn uống như vậy, ngay cả được no bụng cũng không thể, huống chi là dinh dưỡng đầy đủ? Cho dù là mập mạp, chỉ sợ bị vào trong này rồi sẽ lập tức gầy yếu ngay. Huống chi là Quý Duyệt Phong vốn từ đầu đã không có bao nhiêu thịt.

Nghĩ đến đây, Thư Uyển Hạm biết mình lại đang nổi lên một ít thông cảm không đáng có. Liền quay trở về việc dìu Quý Duyệt Phong đi WC xong, lại dìu nàng trở lại giường. Nhìn thấy người nọ không cam tâm bị còng tay trở lại, Quý Duyệt Phong như vậy, đáng thương như là một con chim bị mất đi tự do, làm cho người ta không nhịn được muốn cầu xin hộ nàng.

"Không thể chỉ còng một tay được sao? Nếu mà còng cả hai tay có lẽ cô ta sẽ rất khó chịu?" Thư Uyển Hạm hỏi, đáp lại nàng cũng chỉ là ánh mắt xem thường lời nói của cảnh vệ. Thực hiển nhiên, bọn họ cho rằng chuyện vì phạm nhân mà cầu xin hộ thật là chuyện ngu ngốc. Biết cảnh vệ dù thế nào cũng không bao giờ đáp ứng, Thư Uyển Hạm bất đắc dĩ lắc đầu, liếc mắt nhìn Quý Duyệt Phong một cái liền xoay người rời đi.

Căn phòng vừa rồi còn tràn ngập nhân khí, mà theo Thư Uyển Hạm rời đi lại lần nữa trở về im lặng. Quý Duyệt Phong nằm ở trên giường nhìn chiếc còng tay đang gắt gao bó tay nàng lại, trào phúng cười.

Chỉ cần là nàng muốn chạy, thì chỉ từng này thôi đã nhằm nhò gì!?