Chương 27

Lúc Thư Uyển Hạm tới gặp Tần Nhuế lần thứ hai, tâm trạng nàng so với lúc trước đã tốt lên rất nhiều. Cho dù Thư Uyển Hạm thông minh đến mức nào cũng không biết được Tần Nhuế vừa từ phòng giam Quý Duyệt Phong đi ra. Chỉ tưởng rằng nàng mạnh mẽ có thể áp chế cảm xúc, ngủ một giấc liền đem mọi chuyện quên sạch.

"Tiểu Nhuế, cậu thấy khá hơn chút nào không?" Thư Uyển Hạm vừa lái xe vừa hỏi, đồng thời mở nhạc lên. Nhất thời tiếng dương cầm dịu dàng khoan thai liền tràn ngập trong xe.

"Ngủ một giấc tốt hơn nhiều rồi, Uyển Hạm, cám ơn cậu."

Đối với việc Thư Uyển Hạm quan tâm, không còn lời nào tốt hơn là cảm ơn để biểu đạt cảm kích trong lòng.

"Ha ha, đã nói là về sau không cần nói cảm ơn. Lúc mình trốn nhà ra đi, chẳng phải là cậu thu nhận mình sao? Nếu không phải cậu giới thiệu công việc trong ngục giam, nói không chừng mình bây giờ đã bị ba mẹ áp đến đường cùng, phải ngoan ngoãn mò về thoả hiệp.

"Ôi, cậu nghĩ mình thật sự muốn nhận cậu sao? Nếu không phải nhìn cậu bộ dạng lúc ấy đáng thương, mình mới không dám châm ngòi quan hệ với ba mẹ cậu đâu. Cậu cũng không thấy, khi ba mẹ mình biết mình giới thiệu cậu làm bác sĩ trong đấy, họ mặt mũi đen không thành cái dạng gì nữa, giống như là muốn nuốt sống mình."

"Nuốt cậu cũng xứng, ai khiến cậu lúc nào cũng làm mặt bất hoà với bác Lí bác Tần? Tiểu Nhuế, mình dặn trước, tý nữa về nhà, cậu đừng chọc giận bác Lí. Cậu không biết lần trước cậu đi rồi bác Lí khóc bao lâu. Ba mẹ đều có tuổi, cậu cứ chiều theo họ một chút, vừa lúc mai là cuối tuần, không bằng hai ta cùng mang họ ra ngoài tản bộ, mua thứ gì đó biếu người già."

Thư Uyển Hạm vừa nói xong, cả người Tần Nhuế đều cương lên, một bộ nghiêm túc nhìn nàng từ đầu tới chân.

"Cậu nhìn cái gì?" Thư Uyển Hạm nhíu mày hỏi, nàng không biết Tần Nhuế lại có nhã hứng đi ngắm người lái xe.

"Uyển Hạm, mình cảm thấy thật giống cậu mới là con gái ba mẹ mình đẻ ra. Ngày thường có gì ngon, đều muốn cho ba mẹ mình trước, cũng không thấy cậu đem cho ba mẹ cậu. Có phải là ngày xưa hai nhà ta ôm nhầm con về nhà rồi không?"

"Mình lại hi vọng bác Lí với bác Tần ba mẹ đẻ, còn tốt hơn hai cái người bảo thủ kia ngày nào cũng cãi cọ."

"Uyển Hạm, cậu nói những lời này cũng không đúng. Dù sao bây giờ ba mẹ mình đối với cậu so với mình còn quý hơn. Dựa theo lẽ thường cậu sớm đã thành con gái của họ. Nhưng mà cậu vẫn có thể quay về thăm ba mẹ, từ hai năm trước cậu cãi cọ với họ cũng chưa gặp lại phải không?"

"Tần Nhuế, chuyện nhà mình không phải đơn giản như vậy. Hai người họ không chỉ muốn mình kế thừa bệnh viện, mà còn muốn gả mình cho cái viện trưởng viện nghiên cứu y học gì gì đó. Thật ra nửa năm trước mẹ mình có gọi điện hẹn mình dùng cơm. Kết quả, mình tới liền nhìn thấy viện trưởng kia ngồi cùng ba mẹ. Mình vừa mới tới nơi thì mấy người kia vội vàng rời đi. Mình không phải đồ ngốc, dĩ nhiên hiểu được dụng ý của bọn họ, nhưng mà mình đối với viện trưởng kia thích không nổi."

"Uyển Hạm, thật ra mình vẫn có việc muốn hỏi cậu. Cậu không phải… là thích cô bé kia hả?" Tần Nhuế do dự hồi lâu mới mở miệng hỏi điều mà nàng thắc mắc từ lâu. Ai ngờ nàng vừa mới nói ra, vốn xe đang đi vững vàng yên bình bỗng phanh gấp lại, Tần Nhuế không buộc dây an toàn thiếu chút nữa văng ra khỏi xe.

"Thư Uyển Hạm, cậu có cần phải khẩn trương như vậy không, mình chỉ là hỏi quan hệ với Phương Cầm một chút thôi, đã kích động như vậy?" Tần Nhuế xoa cánh tay bị đau không kiên nhẫn nói, một mặt ra vẻ ghét bỏ, so với mặt than ngày thường còn khiến người ta muốn đánh hơn.

"Tần Nhuế, cậu chỉ biết nói mình thôi! Vậy cậu thế nào? Ít nhất mình cũng chưa cùng Phương Cầm phát sinh chuyện gì, còn cậu, đã cũng nữ nhân kia làm chuyện ấy! Tiểu Nhuế, tuy rằng lập gia đình cũng không là việc duy nhất nữ nhân chúng ta phải làm. Nhưng cậu cùng Quý Duyệt Phong tuyệt đối không có khả năng."

"Uyển Hạm… Mình không…"

"Đừng chối là cậu không có, thế chiều nay cậu khác như vậy là vì ai, chẳng lẽ không phải vì cô ấy sao? Tiểu Nhuế, mình biết nói vậy là khó nghe, nhưng hôm nay mình vẫn muốn nói với cậu. Cậu có tương lai, còn có bác Tần, bác Lí. Mà cô ấy chỉ là một tù nhân vĩnh viễn bị nhốt ở tầng thứ tám mà thôi. Cho dù gia đình cô ấy trong sạch, thì cậu cho rằng lấy tính cách của bố mẹ cậu sẽ đồng ý sao?"

"Uyển Hạm, cậu không cần nói. Những điều này mình đều hiểu, hơn nữa gần đây mình cũng duy trì khoảng cách với cô ấy. Những chuyện khác thế nào chúng ta không thể biết trước. Nhưng ít nhất mình có thể đáp ứng cậu tuyệt đối sẽ không gần gũi Quý Duyệt Phong, cậu có thể yên tâm."

"Được. Lát nữa về nhà. Hảo hảo trò chuyện với bác Lí, mình vừa rồi gọi điện báo cậu về thăm, bác ấy cao hứng một trận!"

Hai người trên đường hàn huyên, cũng rất nhanh tới Tần gia. Lần này Tần Nhuế cũng không để cho Thư Uyển Hạm lại mua quà. Còn cằn nhằn nói rằng có ai tới nhà của chính mình lại mua quà đâu? Vì thế hai người tay không lên lầu, ấn vang chuông cửa. Bên trong truyền đến không phải giọng của Lí Tĩnh, cũng không phải của Tần Khải, mà là của một nam nhân xa lạ.

Hai người hết sức nghi hoặc, cửa đã bị mở ra. Nhìn thấy nam tử xa lạ xuất hiện trước mặt, Tần Nhuế cùng Thư Uyển Hạm đều không hiểu ra làm sao.

"Ấy? Tiểu Hạm, Tiểu Nhuế đã về rồi? Nào nào, vào đây cùng trò chuyện. Tiếu Nhuế con xem, đây là Hoắc Vũ đại đội trưởng đội hình sự của thành phố ta, cũng là đồng sự của ba ba."

"Tiểu Vũ, đây chính là Tiểu Nhuế nhà bác. Nó a cũng giống con, đều là cảnh sát, nhưng nó lại là ngục trưởng của đệ nhất nữ tử ngục giam, những người mà các con bắt về đều là nó quản đấy!" Bác gái Lí cười thay mặt Tần Nhuế và Hoắc Vũ giới thiệu, sau đó lợi dụng lí do nội trợ liền lôi Thư Uyển Hạm đi.

Nhất thời, Tần bác trai đang trong phòng nghỉ ngơi, Lí bác gái cùng Thư Uyển Hạm ở trong phòng bếp nấu nướng. Toàn bộ phòng khách chỉ còn lại Hoắc Vũ và Tần Nhuế, cho dù là đồ ngốc cũng nhìn ra được đây là âm mưu bí mật cho hai người tiếp xúc.

"Xin chào, anh là Hoắc Vũ. Là con trai của đồng nghiệp bác Tần. Kỳ thật anh sớm đã nghe bác gái kể về em, tuổi còn trẻ như vậy đã lên làm ngục trưởng, em thật lợi hại."

"Ha ha, anh cũng rất lợi hại." So với Hoắc Vũ lắm lời chào hỏi, Tần Nhuế cứng ngắc hơn rất nhiều. Tuy rằng hai người là cảnh sát nhưng tính chất công việc rất khác nhau. Tần Nhuế đã tự biết Hoắc Vũ chính là mục tiêu của mẹ mình, vậy càng không thể bày ra vẻ mặt hoà nhã.

Hai người ở phòng khách câu được câu không ngồi trò chuyện, mỗi lần Hoắc Vũ nói một đoạn dài, Tần Nhuế thường chỉ ỡm ờ trả lời hoặc ừ một cái. Tinh tường như Thư Uyển Hạm mỗi lần mang đồ ăn đặt lên bàn ăn, đều có thể nhìn thấy Hoắc Vũ bối rối ngượng ngùng, còn Tần Nhuế thì trưng bộ mặt đần thối không thể thối hơn.

Mãi cho đến khi ăn cơm, Tần Khải, ba của Tần Nhuế mới từ trong phòng riêng đi ra. Lão ông đã qua tuổi năm mươi, nhìn qua lại thập phần sung mãn. Sau gọng kính màu tơ vàng, là một đôi ngươi đen láy lộ ra trầm ổn cùng phong độ của người trí thức. Mặt mũi ít khi lộ ra tươi cười, cho dù là ở nhà, tóc tai quần áo cũng sửa sang cẩn thận tỉ mỉ.

Nếu là người quen của Tần Nhuế, có lẽ liếc mắt một cái cũng nhìn ra nhiều thói quen trên người Tần Nhuế là di truyền từ Tần Khải.

"Ba." Tần Nhuế lễ phép hướng Tần Khải chào hỏi, mà lâu lắm không gặp con gái, biểu hiện trên mặt ông cũng không đến nỗi phấn khởi. Chỉ có trong mắt lộ ra chút vui mừng, khiến tâm tình tốt hơn chút.

"Được rồi được rồi, mọi người cùng tới ăn cơm đi. Tiểu Vũ a, cháu đổi chỗ cho bác ngồi gần Tiểu Hạm một chút, bác lâu rồi không gặp Tiểu Hạm, thật sự rất nhớ nó, cháu tới ngồi bên cạnh Tiểu Nhuế đi."

Gian kế của bác Lí thành công, người ngồi bên Tần Nhuế ban đầu là Thư Uyển Hạm đổi thành người khiến nàng vô cùng chán ghét là Hoắc Vũ.

"Tiểu Vũ a, trong này không cần câu nệ, thích ăn gì cứ tự nhiên gắp ăn. Tiểu Nhuế, con cũng đừng mải ăn một mình, gắp cho Tiểu Vũ chút đồ ăn đi a." Bác Lí tràn đầy ý cười gợi ý, mà Tần Nhuế cũng chỉ nhíu lông mày, tuỳ tiện gắp một miếng cà mà nàng ghét ăn nhất cho vào bát Hoắc Vũ.

"Cảm… Cảm ơn…" Ăn thức ăn Tần Nhuế tự tay gắp, Hoắc Vũ có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, lập tức cũng gắp cho Tần Nhuế một đũa thức ăn. Thấy cảnh tượng hai người cùng gắp đồ ăn cho nhau, trên mặt bác gái Lí ý cười càng đậm, liền phát huy hết sức năng lực mai mối của mình.

"Nhuế Nhuế này, con biết không? Thằng bé Tiểu Vũ này chính là huyền thoại của thành phố ta. Từ khi vào cục cảnh sát đã phá vô số vụ án! Hai năm trước không phải là có một vụ buôn lậu thuốc phiện sao? Đã bị nó bắt sống, đứng đầu bọn buôn thuốc phiện lại là nữ nhân. Trời ơi, con nói xem, hảo hảo con gái yếu đuối, sao lại đi làm cái việc thất đức ấy. May mà có Tiểu Vũ chúng ta, không biết lại sẽ có bao nhiêu người vì thuốc phiện mà chết!"

Bác gái Lí nói một mạch, không khiến cho Tần Nhuế nhìn Hoắc Vũ với đôi mắt khác xưa, ngược lại cho nàng tìm ra hứng thú trong đó.

"Mẹ còn nhớ tên của đầu sỏ vụ buôn thuốc phiện tên là gì không?" Tần Nhuế buông bát đũa hỏi, ở Tần gia vẫn có thói quen mỗi khi nói chuyện là không ăn.

"Ấy? Mẹ cao tuổi, sao mà còn nhớ rõ, Nhuế Nhuế con có thể hỏi Tiểu Vũ, nó nhất định nhớ rõ." Vì thế Tần Nhuế đem ánh mắt nghi hoặc đặt lên người Hoắc Vũ, nhìn khuôn mặt đối phương hơi hơi phiếm hồng, Tần Nhuế phát hiện nam nhân này chính là chuẩn con rể mà nhiều dòng họ ao ước.

Có việc làm ổn định, bề ngoài trong sạch, nhìn qua tin cậy an toàn. Đầu tóc cắt ngắn chỉnh tề, làn da nâu sáng mịn. Ngũ quan tuy không xuất chúng nhưng cũng làm cho người ta thích nhìn, vóc dáng cao cao. Cho dù theo quan điểm nào, Hoắc Vũ chính là một nam nhân có thể phó thác.

So với nữ nhân Quý Duyệt Phong kia, có lẽ là thế mạnh hơn nhiều?

Phát hiện thấy mình vô hình chung lấy Quý Duyệt Phong so sánh với Hoắc Vũ, Tần Nhuế vội vàng lắc đầu đem cái ý nghĩ đáng sợ ấy đuổi đi. Mà khi phục hồi tầm mắt, liền nhìn thấy Hoắc Vũ vẫn không động đậy chằm chằm nhìn mình.

"Khụ khụ…" Để giảm bớt ngượng nghịu, Tần Nhuế cố ý ho khan vài tiếng, mới làm cho nam nhân đối diện không đem tầm mắt đọng trên người nàng nữa.

"Thật ngại quá, anh thất lễ. Kỳ thật hai năm trước vụ án đó là tập đoàn lớn nhất thành phố. Đầu sỏ là một người tên Quý Duyệt Phong. Căn cứ vào hồ sơ thu thập được thì cô ta lúc ấy là đại boss của Quý gia."

"Nói đến công ty của gia tộc này, chắc chắn mọi người ai cũng nghe đến. Gia sản của Quý gia không chỉ là kinh doanh khách sạn, siêu thị, còn có mấy công ty giải trí. Mà từng đó là những lĩnh vực kinh doanh "sạch". Kỳ thật ở trong tối, Quý gia chính là một tổ chức xã hội đen đã tồn tại mất thập niên. Không chỉ là buôn lậu thuốc phiện, vũ khí, còn nhận ám sát!"

"Còn nữ nhân tên Quý Duyệt Phong, chính là con gái của Quý Chấn Đồ, tiền nhiệm gia sản Quý gia. Quý Chấn Đồ từ nhỏ đã huấn luyện cho cô ta rất nghiêm khắc. Năm 10 tuổi nữ nhân kia đã có thể một mình tới nước ngoài tìm mục tiêu để ám sát."

"Tuy chúng tôi biết Quý gia là một thế lực xã hội đen, nhưng không thể tìm thấy chứng cứ. Phải đến hai năm trước, người của một đội cảnh sát cung cấp một vài chứng cứ phạm tội của Quý gia. Trong đó có mấy trăm điều, mỗi một điều đều có thể thoải mái triệu phá Quý gia. Mà vào lúc đó, chủ nhân của Quý gia là Quý Duyệt Phong vẫn ngang nhiên tới một băng đảng xã hội đen khác ở Thái Lan tiến hành giao dịch làm ăn. Vì thế chúng tôi mới mai phục ở đó dễ dàng bắt được cô ta, vật chứng tang chứng cũng có đầy đủ."

"Nói vậy, người kia hẳn là đang nhốt trong ngục giam của Tiểu Nhuế?" Hoắc Vũ cười nói, nhưng mà giọng điệu tường thuật lại tràn đầy kiêu ngạo tự mãn.

"Chậc chậc, Tiểu Vũ tuổi còn trẻ đã lợi hại như vậy, có thể bắt được một tội phạm tội ác tày trời. Con nói xem, mới 10 tuổi đã có thể gϊếŧ người, phải là loại người đáng sợ như thế nào mới có thể làm được? Người như thế, tồn tại trong xã hội cũng chỉ là tai họa, còn không bằng sớm chết đi!"

"Bác nói vậy thật không sai, chẳng qua Quý gia tuy rằng thiếu Quý Duyệt Phong đương nhiệm, nhưng vẫn như cũ có Quý Chấn Đồ trụ vững. Muốn nhổ tận gốc Quý gia vẫn phải cần chút thời gian. Nhưng kì lạ là Quý Duyệt Phong đáng lẽ bị tử hình, nhưng toà lại xử án tù chung thân. Lúc ấy mọi người đều cho là tay chân Quý gia giúp đỡ, nhưng cháu không nghĩ vậy, nếu Quý gia thật sự có thể thủ đoạn cao tay có thể giúp Quý Duyệt Phong thoát chết, vậy tại sao không cho cô ta ra tù luôn?"

"Ây, chuyện xã hội đen, không phải dân thường chúng ta đều biết, thôi không nói đến mấy chuyện xui xẻo này nữa, nào nào Tiểu Vũ ăn cơm đi!" Bên này bác Lí tiếp đãi Hoắc Vũ ăn cơm. Bên kia Tần Nhuế đã buông bát đũa chuẩn bị trở về phòng riêng.

"Tiểu Nhuế, nhanh vậy đã ăn xong sao? Con xem Tiểu Vũ còn ở đây, sao không cùng cậu ấy tán gẫu một chút?"

"Mẹ, thực xin lỗi, con có chút không thoải mái, đi nghỉ trước."

Tần Nhuế không quay đầu lại vội vã đáp lời, liền mở cửa về phòng. Đầu óc nàng bây giờ thực loạn, căn bản không có chút tâm tư đi ứng phó với ba mẹ hay Hoắc Vũ.

Quý Duyệt Phong, quá khứ của cô, tột cùng còn cất giấu bao nhiêu bí mật?