Chương 26

Tần Nhuế không ngờ rằng mình lại ngay trong phòng giam của Quý Duyệt Phong đánh một giấc ngủ, lúc nàng tỉnh dậy, liền phát hiện phòng giam vốn quen thuộc bây giờ lạ lẫm, cùng với cái người đang ngồi xổm trước mặt nhìn mình cười mà như không cười. Chỉ nhìn thấy nét cười của Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế biết nhất định là sẽ có phiền toái.

Hơn nữa, phiền toái lần này sẽ không nhỏ.

"Nhuế Nhuế, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi." Nhìn thấy Tần Nhuế tỉnh lại, Quý Duyệt Phong tự động mon men đi tới giường, không thèm để ý đến ánh mắt muốn gϊếŧ người của đối phương, giống như một con cún con muốn được chủ nhân yêu thương bò lên nằm úp trên người Tần Nhuế.

"Cô làm gì thế?! Xuống ngay!"

Rất nhiều lúc, nữ nhân là khẩu thị tâm phi. Mà Tần Nhuế chính xác là như vậy. Rõ ràng trong lòng thực thích cảm giác Quý Duyệt Phong dán chặt người mình, mà ngoài miệng còn nói ra lời tương phản.

"Ý… Nhuế Nhuế thật xấu xa, rõ ràng tranh giường của người ta, còn muốn đuổi người ta xuống. Nếu chị còn bắt nạt người ta như thế, người ta sẽ bắt nạt lại đấy!" Quý Duyệt Phong ra vẻ uỷ khuất nói, nhưng mà nét cười giảo hoạt làm cho Tần Nhuế trong lòng run lên. Nữ nhân này… Trong lúc mình ngủ sẽ không làm chuyện gì đi?

Nghĩ vậy, Tần Nhuế vội vàng nhớ lại chuyện vừa nãy. Nàng nhớ rõ mình trong văn phòng uống rượu, sau đó Thư Uyển Hạm đi tới an ủi. Mình say rượu rồi chạy tới đây? Rồi chuyện sau nữa thế nào? Trí nhớ đến đây gián đoạn, Tần Nhuế căn bản đã quên sau khi tới đây mình làm gì.

"Cô đã làm gì với tôi?" Tần Nhuế trầm lại, hỏi. Lấy hiểu biết của nàng với Quý Duyệt Phong, nữ nhân này tuyệt đối sẽ nhân cơ hội mà trêu chọc mình. Tuy rằng mấy chuyện này không ảnh hưởng gì đến đại cục nhưng luôn khiến mình đánh mất bình tĩnh cùng nết tốt được nuôi dạy từ nhỏ.

"Ha ha…" Nghe được Tần Nhuế hỏi, Quý Duyệt Phong không trả lời mà ngây ngô cười. Nhưng chính nàng làm vậy Tần Nhuế lại càng cảm thấy lo.

"Quý Duyệt Phong! Cô rốt cục đã làm gì!" Tần Nhuế tức giận đẩy Quý Duyệt Phong xuống, một cái xoay người đem nàng áp trên tường, đôi mắt lộ ra hàn ý chằm chằm nhìn đối phương.

"Nhuế Nhuế không phải tức giận, tôi thật sự không làm gì. Chỉ có… Mượn cái này của chị chơi một chút thôi." Quý Duyệt Phong vừa nói, vừa lấy ra điện thoại của Tần Nhuế quơ quơ trước mặt nàng. Chiếc điện thoại kia phát ra âm thanh kì lạ.

"Nhuế Nhuế… Nhuế Nhuế… Chủ nhân ở trong này nè…"

"Nhuế Nhuế… Chỗ đó là tường, cẩn thận không đυ.ng vào nha!"

"Nhuế Nhuế… Chị sao lại ngốc vậy, tôi đã nói tôi ở sau chị, chị còn chạy tới giường làm gì?"

Cho dù không xem hình ảnh, chỉ cần nghe tiếng, Tần Nhuế cũng đoán được những lời này xuất phát từ miệng nữ tử Quý Duyệt Phong này. Nhưng mà khi nhìn thấy đứa ngốc trong video bị Quý Duyệt Phong trêu đùa là mình, nháy mắt liền đỏ mặt. Ánh mắt nhìn Quý Duyệt Phong, giống như là hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

"Cô… Cô…Quý Duyệt Phong!" Lắp bắp nửa ngày, Tần Nhuế tức tối đến nỗi nói không hoàn một câu, cuối cùng cũng chỉ phẫn uất gọi ra tên Quý Duyệt Phong.

"Ha ha, Nhuế Nhuế xấu hổ kìa!" Nhìn thấy bộ dạng Tần Nhuế tức giận, Quý Duyệt Phong tâm tình tốt lên. Ngay cả chính nàng cũng không nghĩ ra vì sao tâm tình mình lại tốt như thế. Cuối cùng cũng chỉ quy ra một nguyên do.

Nhất định là vì bộ dạng Nhuế Nhuế tức giận thẹn thùng rất khả ái, cho nên mình mới luôn đi trêu chọc này, làm nàng phát hoả.

"Nhuế Nhuế đừng tức giận, kỳ thật tôi chỉ muốn cho chị xem chính chị một mặt khả ái thôi." Quý Duyệt Phong thanh minh, mắt thấy Tần Nhuế muốn thực hiện xoá video vội vàng đưa tay cướp lại điện thoại, mới bảo vệ được đoạn video này tránh bị Tần ngục trưởng thủ tiêu.

"Quý Duyệt Phong! Mau xoá đi cho tôi!" Tần Nhuế ra lệnh, đã làm ngục trưởng năm năm liền, nàng sớm thành thói quen người trong ngục phải tuân lệnh mình. Nhưng mà hôm nay, người nàng đυ.ng tới là Quý Duyệt Phong, nữ nhân chỉ sợ thiên hạ bất loạn này tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời nàng.

"Nhuế Nhuế sao phải xoá đi chứ? Đoạn video này rõ ràng là rất đẹp, hơn nữa xem lại rất vui a."

"Quý Duyệt Phong! Tôi nói lại lần nữa, tôi không quan tâm đoạn video này thế nào, cô phải xoá nó!" Tần Nhuế lại mở miệng ra lệnh. Vô luận thế nào, nàng cũng sẽ không để cho video dìm hàng mình như vậy bị lưu lại.

"Được rồi được rồi, Nhuế Nhuế nói xoá thì xoá là được." Quý Duyệt Phong bất mãn bĩu môi, thao tác xoá đi đoạn video, sau để Tần Nhuế kiểm tra thư mục trống. Xem đi xem lại, thậm chí đem toàn bộ điện thoại kiểm tra Tần Nhuế mới an tâm nhét nó trở lại trong tây trang. Nàng trong lúc vội vàng kiểm tra, không phát hiện trong mắt Quý Duyệt Phong chợt loé sáng.

Nhìn giờ trên điện thoại, Tần Nhuế phát hiện đã hơn năm giờ chiều. Nghĩ đến lúc nãy có hẹn Thư Uyển Hạm về nhà, Tần Nhuế vội vàng sửa sang lại đầu tóc quần áo, nhấc chân rời khỏi. Nhưng mà nàng vừa mới xoay người, vạt áo đã bị một lực kéo không nặng không nhẹ kéo về, khiến nàng không thể không quay đầu lại.

Chỉ thấy nữ nhân Quý Duyệt Phong kia ngồi ngẩng đầu mong ngóng mình, hai tròng mắt tối đen chiếu rọi ra hình ảnh của mình cùng ngọn bạch đăng, nhìn qua là một mảnh trong suốt đẹp mắt. Mà trong đó cất giấu không đành lòng. Tuy rằng cảm thấy Quý Duyệt Phong trong bộ dạng này là giả vờ, nhưng Tần Nhuế vẫn không nhịn được mềm lòng.

"Sao vậy?" Tần Nhuế hơi cúi người nhẹ giọng hỏi, như là công tử phong lưu đối với tiểu tức phụ bị bỏ rơi.

"Nhuế Nhuế, chị phải đi sao?" Nữ nhân Quý Duyệt Phong này, chính là có bản lĩnh như vậy. Lúc nàng phong tao phô trương, lập tức có thể trở nên phong tình vạn chủng. Khi nàng muốn làm bộ đáng thương nũng nịu, kia thành một bộ vừa đáng thương vừa đáng yêu. Ngay cả Tần đại ngục trưởng đã quen nàng như vậy cũng không nhẫn tâm mà cự tuyệt.

Xem ra, mình nhất định bị nàng ăn sạch!

"Ừ, hôm nay hẹn Uyển Hạm cùng về nhà." Tần Nhuế nói xong, nhìn thấy biểu tình Quý Duyệt Phong thất vọng, kìm lòng không được vuốt vuốt gương mặt mịn màng của nàng, đồng thời cúi xuống đặt một cái hôn nhẹ lên môi.

"Được rồi, tôi phải đi. Cứ ngoan ngoãn ở trong này, đừng gây chuyện, ngày mai tôi sẽ lại tới thăm.

"Được."

Quý Duyệt Phong hướng Tần Nhuế cười sáng lạn, gật gật đầu. Phải đến khi đối phương rời khỏi phòng giam, cách cửa sắt nặng nề phịch một tiếng bị khoá lại. Tươi cười trên mặt Quý Duyệt Phong bỗng hoàn toàn biến mất, không còn chút dấu vết nào của việc vừa tươi cười.