Chương 24.2

Cửa sổ sát đất phản chiếu khuôn mặt của cơ thể này, má phải bị che bởi một vết sẹo lớn, má trái lại nhanh chóng thay đổi, bị ngũ quan của anh đồng hóa.

Tên của người kia trên thẻ căn cước, chữ ký, sổ hộ khẩu... đều bị ba chữ ‘Dịch Vân Kình’ thay thế.

Anh lấy được một thân phận hợp pháp.

Lễ tân ngáp liên tục, cúi đầu xuống, nhìn thấy hệ thống hiển thị toàn bộ văn phòng đã đóng, cuối cùng cô ta cũng có thể tan làm rồi.

Cửa thang máy chầm chậm mở ra, một bóng người cao lớn từ bên trong đi ra, anh đi lại hơi chậm chạp, tư thế cũng khác bình thường, lễ tân liếc một cái là nhận ra, đây là ngài tổng giám đốc mới nhậm chức.

“Tổng giám đốc Dịch, tạm biệt.” Cô ta theo bản năng nói ra.

Dịch Vân Kình khẽ gật đầu, lễ tân nhìn bóng lưng của anh, dường như hôm nay tâm trạng tổng giám đốc Dịch không tệ?

...

“Ting ting ting ——”

Chuông điện thoại đánh thức Hạ Chí từ trong giấc ngủ, nhìn đồng hồ, tám giờ sáng.

Chín giờ cậu mới vào làm, công ty khá gần đây, chỉ cách khu chung cư một con đường, cho nên thời gian đi lại giảm xuống rất nhiều.

Thế là cậu thong thả đứng dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng, đúng tám giờ bốn mươi ra ngoài.

Sau đó, cậu phát hiện cửa phòng 302 đối diện hé mở, một đứa bé ghé vào sau cửa nhìn chằm chằm cậu.

Đồng tử của cậu bé rất lớn, đen nhánh, gần như lấp đầy con mắt, thoạt nhìn hơi quỷ dị.

“Anh trai.” Cậu bé đột nhiên lên tiếng, giọng trẻ con non nớt vang vọng trong hành lang: “Bóng của Hạo Hạo rơi xuống rồi, anh nhặt giúp em được không?”

Khi nói chuyện, quả bóng da dưới chân cậu bé lăn ra, lăn qua chân Hạ Chí, lăn xuống từng bậc cầu thang, cuối cùng rơi xuống khúc ngoặt giữa cầu thang, phát ra tiếng vang trầm nặng.

“Bịch ——”

Vành tai Hạ Chí giật giật, khi bóng da rơi xuống không bị bắn lên, trái lại nặng nề đập lên mặt đất, giống như... bên trong nhét vật nặng gì.

“Anh trai.” Bé trai thấy cậu bất động, trên mặt ngập tràn năn nỉ: “Mẹ không cho em ra khỏi nhà, anh giúp Hạo Hạo được không?”

Hạ Chí: “...”

Bóng da và bé trai đều toát ra cảm giác cổ quái.

Vì cẩn thận, cậu cúi người xuống, nghiêm trang nói bậy: “Hay là bỏ đi, em nghe thấy tiếng rơi không, nó bị xì hơi rồi, không dùng được nữa, anh nghĩ tốt hơn hết là cứ mặc nó ở đó, anh mua một quả bóng da mới cho em nhé.”

Hạ Chí không đợi bé trai lên tiếng đã trở lại phòng 301, sau khi né tránh ánh mắt cậu bé, cậu lấy sổ phác họa trong balo ra, nhanh chóng vẽ một quả bóng da lên giấy.

Một lát sau, Hạ Chí ôm một quả bóng da màu cam đi ra.

Cậu đón lấy ánh mắt ai oán của bé trai, cũng không trực tiếp đưa bóng cho cậu bé mà đặt ở bên chân cậu bé, từ đầu đến cuối không có bất kỳ tiếp xúc gì với bé trai này, có thể nói là vô cùng cẩn thận.

“Anh trai phải đi làm rồi, hi vọng em có những giây phút chơi vui vẻ với quả bóng mới này.”

Bé trai nghe vậy mặt xị ra.

Sắc mặt cậu bé khó coi như vậy, quả nhiên không đi nhặt bóng là chính xác, Hạ Chí nhanh chóng rời đi.

Bé trai: “...”

Cậu bé giơ chân đá bay quả bóng da màu cam.

Hạ Chí đi qua tầng một, một ông lão mặc áo may ô quần đùi ngồi trên ghế gập chào hỏi cậu: “Tiểu Hạ, hôm nay dậy muộn hở?”

Hạ Chí đáp lại một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Tám giờ năm mươi phút rồi, cậu cũng không muốn ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn.

Ông lão nhìn bóng lưng của cậu, ngay sau đó, một quả bóng da màu cam lăn lông lốc xuống dưới chân.

Ông lão: “?”

Trong tòa nhà này chỉ có một đứa bé, không cần ông ta nghĩ cũng biết chủ nhân của quả bóng da là ai.

Cậu bé và mẹ mình sống ở phòng 302, người phụ nữ kia chừng hai mươi mấy tuổi, tuổi còn trẻ đã góa chồng, số mệnh không tốt, nhưng ngoại hình lại rất xinh đẹp.

Nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, làn da vừa trắng vừa mềm, còn thích mặc váy lắc lư trước mặt người khác...