Hạ Chí dùng vẻ mặt và giọng điệu tràn đầy chân thành nói ra những lời này, thật sự khiến thanh niên tức không chịu nổi.
Đối phương trợn tròn hai mắt, cơn tức kẹt trong cổ họng, nhả không ra nuốt không vào, suýt nữa khiến mình nghẹn chết.
Mà kẻ đầu sỏ lại dứt khoát rời đi.
Hạ Chí đi lên tầng ba, nghe thấy cậu ta gầm gừ vào điện thoại di động: “Đừng giao nữa, đừng giao nữa —— tôi không mua! Anh giao tới tôi cũng không trả tiền!”
Cậu nhún nhún vai, mở cửa phòng ra.
Ngày mai còn phải đi làm đấy, Hạ Chí cũng không có lòng dạ nào quan tâm đến cãi cọ của thanh niên và người bán.
Chẳng biết từ lúc nào mà tiếng khóc của cậu bé nhà đối diện đã ngừng lại, cậu trở lại phòng ngủ, chiếc giường cứng câng câng, chăn mền giặt đến bạc màu, ruột bông đã hơi lỏng lẻo.
Đồ đạc xung quanh cũng lộ ra vẻ lỗi thời, nguyên chủ thật sự là một nam thanh niên độc thân không biết cách sống đủ tiêu chuẩn.
Hạ Chí không nhịn được lắc đầu, may giờ là mùa hè, chăn mền không giữ ấm được cũng không sao, cậu nằm ở trên giường, cơn buồn ngủ ập đến, cậu mơ màng nghĩ: Điểm tốt duy nhất trong trò chơi này chính là trị được chứng mất ngủ của cậu...
Chứng mất ngủ của cậu là bệnh cũ, từ nhỏ đã có.
Không chỉ khó vào giấc, mà trong lúc ngủ cũng thường xuyên tỉnh giấc, mỗi lần đều bị ác mộng đánh thức, nhưng vừa thức dậy liền không nhớ rõ nội dung của ác mộng.
Chỉ là cảm giác bất an kia cứ luôn quấn ở trong lòng.
Nhưng trong trò chơi, cậu không hề bị cái này quấy rầy, luôn ngủ một giấc ngon đến hừng đông.
Kỳ quái đến vậy.
Ý thức của Hạ Chí chậm rãi trầm xuống, tiến vào mộng đẹp.
Trời tối người yên, người hóng mát dưới khu chung cư dần dần tản đi, đám muỗi tụ tập bên dưới ánh đèn đường mờ vàng, thi thoảng có một con mèo hoang đi ngang qua, ngậm một con chuột chết chui vào trong bụi cỏ.
‘Oa ——’, tiếng trẻ sơ sinh khóc xé toạc bóng đêm nồng đậm, vang vọng toàn bộ khu nhà.
Mèo hoang đang ăn khuya lảo đảo ngã xuống đất.
Tập đoàn Bảo Ân.
Một giờ rạng sáng, nhân viên tăng ca lần lượt rời đi, đèn trong tòa nhà văn phòng lần lượt dập tắt, nhân viên lễ tân vẫn còn ở đó, buồn chán chơi điện thoại di động, trong miệng lẩm bẩm: “Hơn nửa đêm rồi, ai còn ở trong công ty chưa về.”
Hệ thống hiển thị vẫn còn một văn phòng trong trạng thái được sử dụng.
Lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục vệ sinh màu xanh lam xách thùng nước đi ngang qua đại sảnh, lễ tân liếc nhìn hỏi: “Anh Vương, anh vẫn chưa về hở?”
Người đàn ông rầm rì đáp lại một tiếng, sau đó hạ thấp vành mũ, vội vàng đi vào thang máy.
Lễ tân không biết, thứ đặt trong thùng nước đó cũng không phải là dụng cụ vệ sinh như cô ta nghĩ, mà là một con dao róc xương sắc bén.
Người đàn ông ấn nút tầng năm mươi, nơi đó, trong một gian phòng duy nhất còn sáng đèn, tổng giám đốc mới nhậm chức vẫn chưa rời đi.
Có người bỏ một triệu ra mua mạng của anh ta.
Người đàn ông là một người có kinh nghiệm, bước chân thả rất nhẹ, động tác lại nhanh chóng và thuần thục —— một tay bịt miệng mục tiêu, một tay thọc mũi dao vào trái tim anh ta, mục tiêu không cả kịp giãy giụa, co giật vài cái rồi tắt thở.
Người đàn ông tập mãi thành quen mà vẩy máu trên mũi dao đi, bình tĩnh trở về theo đường cũ.
Toàn bộ quá trình chưa đầy mười lăm phút.
Nhưng giây trước hắn ta vừa rời đi, giây sau người ngã trên mặt đất đã lần nữa mở mắt ra.
Dịch Vân Kình chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, giơ tay lên che ngực.
Cơ thể này vừa chết không lâu, vẫn chưa trở nên cứng ngắc, lúc này cũng coi như linh hoạt, nhưng anh vừa đứng dậy liền phát hiện ra chỗ không đúng, chân phải của người này bẩm sinh bị ngắn hơn một đoạn.