Chương 20: Đại hoạch toàn thắng

Trong đám cỏ hao ở phía trước, cách đó vài dặm.

Át Tất Long bị những tiếng nổ kinh thiên động địa kia làm cho giật mình khϊếp sợ, thất kinh hỏi: -Chuyện gì xảy ra vậy? Đám mọi rợ Nam Minh này muốn giở trò gì đây?

Tháp Chiêm ngửa cổ lên nhìn sắc trời, trầm giọng nói: -Át Tất Long, chúng ta không thể đợi thêm được nữa.

-Được rồi! Át Tất Long gật gật đầu, trầm giọng nói: -Ta sẽ dẫn theo một nghìn kỵ binh tấn công từ phía chính diện, trước tiên đánh tan bọn mọi rợ Nam Minh, huynh hãy dẫn một ngàn kỵ binh còn lại đánh theo hai bên, lần này chúng ta nhất định phải tiêu diệt hết đám quân Minh này.

-Được. Tháp Chiêm trầm giọng nói: - Cứ làm như thế.

Hai nghìn kỵ binh Mông Cổ giống như âm hồn từ trong những đám cỏ hao xông ra, nhằm hướng trận địa của quân Minh mà xông lên.

Tháp Chiêm và Át Tất Long mặc dù đã chinh chiến cả trăm trận rồi nhưng những thắng lợi liên tiếp đã khiến hai người họcực kỳ xem nhẹ quân Minh.Vì quá khinh thường quân địch nên bọn họ quyết định chia quân làm ba đường, chỉ dùng một nghìn quân kỵ binh tấn công trực diện quân địch.

-Tướng quân, mau nhìn! Một tên gia đinh có đôi mắt tinh tường, đột nhiên kêu to lên: -Kỵ binh! Kỵ binh Kiến Nô!

-Ừ?

Vương Phác nhìn theo hướng tay của tên gia đinh, quả nhiên là trong đêm đen xuất hiện những đốm lửa lập lòe. Dưới ánh lửa nhóm lớn kỵ binh Kiến Nô giống như một trận thủy triều ập tới. Ngay sau đó, trong không gian truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, tựa như sấm sét từ phía chân trời cuồn cuộn tới khiến cho người ta nghe mà thấy kinh hồn bạt vía.

Gia đinh dưới trướng của Vương Phác tuy rằng đều là quân tinh nhuệ nhưng cũng đều thay đổi sắc mặt.

Sắc mặt của Vương Phác cũng thay đổi, Kiến Nô thật đúng là lợi hại.

Thật không ngờ độc kếdương đông kích tây và liên hoàn của Chân Hữu Tài cũng chưa thể lừa gạt được Kiến Nô, trái lại còn bị Kiến Nô thiết kế tương kế tựu kế. Nếu không nhờ Vương Phác có khứu giác quá mức nhạy bén đối với những nguy hiểm trên chiến trường thì gần một nghìn gia đinh này đã rơi vào trận phục kích của Kiến Nô rồi, nếu như vậy thì có khác gì đã rơi vào kết cục toàn quân bị diệt sao?

-Ôi mẹ ơi! Không ngờ Kiến Nô không hề bị mắc bẫy!

Chân Hữu Tài vốn đứng ở phía sau Vương Phác giống như con thỏ trốn vào bên trong vòng tròn phòng ngự, xoay người trốn dưới bụng ngựa.

Mặt Sẹo liếʍ liếʍ môi, ánh lửa rọi ngang qua vết sẹo trở nên đặc biệt đáng sợ hơn, y bước hai bước đến trước mặt Vương Phác và nói: -Tướng quân, ít nhất cũng phải có hai nghìn kỵ binh Kiến Nô, chính diện hơn một nghìn, còn hai bên thì có khoảng bốn năm trăm tên. Xem ra là Kiến Nô muốn tận diệt chúng ta rồi.

Tận diệt?Vương Phác cười lạnh nói: -Khẩu vị của Kiến Nô thật lớn, không sợ nghẹn hay sao?

Mặt Sẹo trầm giọng nói: -Tướng quân, tiểu nhân sẽ dẫn hai trăm huynh đệ giữ chân đám kỵ binh Kiến Nô chính diện, còn ngài hãy dẫn số huynh đệ còn lại chạy trước đi!

Vương Phác trầm giọng nói: -Chạy? Ngươi có thể chạy thoát khỏi Kiến Nô?

Mặt Sẹo nói: -Còn hơn là ở đây đợi chết.

-Đợi chết?Vương Phác cười gằn nói: -Vẫn còn chưa biết ai sống ai chết đâu, hừ!

Mặt Sẹo vội la lên: -Tướng quân!

Vương Phác không hềphản ứng, bước đến phía trước mặt 600 gia đinh, lớn tiếng quát: -Tất cả các huynh đệ hãy nghe cho rõ, kỵ binh Kiến Nô sắp xông đến đây rồi, bây giờ, chạy trốn cũng không kịp nữa, nếu muốn sống phải liều mạng! Mọi người hãy nhớ kỹ những lời bản tướng quân vừa nói, vững vàng, nhất định phải vững vàng, số Kiến Nô ấy cũng chẳng là cái gì cả!

Hơn một nghìn kỵ binh Kiến Nô xông tới như một cơn gió lốc, trong ánh lửa chập chờn, tiếng chân như sấm, Vương Phác quay lưng về phía kỵ binh Kiến Nô, vẻ mặt nghiêm nghị, đứng hiên ngang, sừng sững như một ngọn núi. Bất luận là hiện đại hay là cổ đại, thì cách sinh tồn trên chiến trường vĩnh viễn đều giống nhau, bởi vì cái gọi là gặp nhau nơi ngõ hẹp thì người dũng cảm thắng, kẻ nào càng sợ chết thì càng mau chết, nếu muốn sốngvậy thì phải liều mạng.

-Đội thứ nhất, chuẩn bị...

Trong tiếng gào thét chói tai của Vương Phác, đội gia đinh thứ nhất đồng loạt giơ hỏa khí lên, nhắm ngay đội kỵ binh Kiến Nô ở phía trước phóng tới.

Quan quân vĩnh viễn vẫn là tấm gương tốt nhất cho các binh sĩ, hành động đứng trước chiến trường làm gương cho binh sĩ của Vương Phác đã hoàn toàn khích lệcác binh sĩ này, ngay cả quan tổng binh còn không sợ chết thì gia đinh bọn họ còn có gì phải sợ nữa?

Trong tiếng gót sắt đinh tai nhức óc, bóng dáng dữ tợn của kỵ binh Kiến Nômơ hồ có thể thấy được rồi. Một vài kỵ binh Kiến Nô tay cầm cung lớn đã bắt đầu bắn lên trời, những mũi tên sắc bén không ngừng từ trên không ào ào rơi xuống đất, thậm chí có một mũi tênxẹt qua hai má của Vương Phác, suýt chút nữa là xuyên thủng đầu Vương Phác rồi.

Thân hình của Vương Phác đứng sừng sững không nhúc nhích, thậm chí cũng không hề nháy mắt một cái nào.

Vương Phác hiểu rõ vào thời điểm hiện tại không thể có bất kỳ dao động nào hay rút lui. Nếu hắn rút lui, đám gia đinh dưới tay sẽ chạy còn nhanh hơn, vậy thì bọn họ cũng sẽ giống như quân Minh ở Tùng Sơn bại binh như núi đổ, hoàn toàn trở thành đối tượng chém gϊếŧ của kỵ binh Kiến Nô. Chịu đựng, nhất định phải chịu đựng, tên của Kiến Nô có thể gϊếŧ người nhưng với một khoảng cách xa như vậy thì khả năng bị trúng tên là không cao.

-Ai da!

-Uh! Chết tiệt!

-Ông trời ơi, chân của ta…

Liên tiếp có những gia đinh không may bị loạn tiễn bắn trúng, ngã xuống mặt đất, kêu la thảm thiết. Có một vài gia đinh nhát gan bắt đầu bất an, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Vương Phác đứng sừng sững, bất động trước trận thì rất nhanh đã trấn định lại.

Kỵ binh Kiến Nô xông lên như bão táp.

Đội gia đinh thứ nhất đã nâng súng nhắm căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, mà Vương Phác thì chần chờ vẫn chưa hạ lệnh bắn.

-Ầm ầm ầm….

Trong tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, khoảng cách giữa hai đội quân càng ngày càng gần. Lúc này đây gần như tất cả kỵ binh Kiến Nô cũng bắt đầu giương cung cài tên, chỉ chờ khoảng cách gần thêm một chút nữa là có thể bắn tên gϊếŧ địch được rồi. Vừa lúc đó, Vương Phác đột nhiên rống to: -Đội thứ nhất, bắn!

Đội gia đinh thứ nhất như trút được gánh nặng, ra sức ấn móc câu xuống.

-Đoàng!

Một trăm cây súng lửa đồng loạt phóng ra ánh lửa đỏ bừng dưới bầu trời đêm, quét tới kỵ binh Kiến Nô nhanh như chớp, tức khắc người chết ngựa đổ. Hơn mười kỵ binh ở trước nhất người ngựa đều ngã xuống trong vũng máu. Đám kỵ binh Kiến Nô kế tiếp căn bản không hề sợ hãi, dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa thành thạo phóng ngựa qua đồng bọn nằm dưới đất, tiếp tục xông tới như bão táp.

Những kỵ binh này căn bản là không biết lợi hại, chúng cho rằng đám quân Minh phía trước mặt và đám quân Minh chúng đã gặp trước kia không có gì khác biệt.Trong ấn tượng của bọn họ, chỉ cần gắng gượng vượt qua được phát súng đầu tiên của quân Minh thì phần thắng chắc chắn sẽ rơi vào tay của bọn chúng, kế tiếp quân Minh sẽ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, biến thành sơn dương bị tàn sát.

Vương Phác cũng không hề bị kỵ binh Kiến Nô như thủy triều xông tới mà sợ hãi, bình tĩnh lại ra mệnh lệnh như trước.

-Đội thứ hai, chuẩn bị… bắn!

-Đoàng!

-Đội thứ ba, chuẩn bị... bắn!

-Đoàng!

-Đội thứ tư, chuẩn bị…bắn!

-Đoàng!

Trong màn đêm u tối, những đám lửa đỏ rực không ngừng lóe lên, kèm theo là những âm thanh rung trời lở đất, đinh tai nhức óc. Trời đất đều bị rung chuyển, từng lớp từng lớp kỵ binh Kiến Nô ào ào xông về phía trước ngã xuống không ngừng. Khoảng cách với quân Minh càng được rút ngắn thì uy lực hỏa khí càng mạnh, kéo theo số kỵ binh Kiến Nô bị ngã xuống càng nhiều hơn.

Đến khi đội gia đinh thứ sáu đã chuẩn bị nổ súng thì số một ngàn kỵ binh Kiến Nô đột kích ở trước mặt đã chết hơn một nửa. Át Tất Long xung phong ở chính diện cũng bị đạn chì bắn thủng mặt té ngựa mà chết. Trước sự thương vong quá lớn, phòng tuyến tâm lý của Kiến Nô rốt cục sụp đổ, bọn chúng không còn dũng khí tiếp tục xông về trước, đều ghìm ngựa quay đầu chạy trối chết.

Kiến Nô cũng là người,bọn chúng cũng sợ chết, cũng sẽ chạy trốn!

-Ha ha!

Vương Phác thở phào một cái, khối đá lớn trong lòng rốt cục cũng rơi xuống đất. 600 gia đinh này quả không hổ danh là tinh binh của quân Minh, bọn họ đã không làm Vương Phác thất vọng, bọn họ đã chịu đựng được khảo nghiệm thực chiến tàn khốc.

-Tướng quân, Kiến Nô bị đánh lùi rồi! Mặt Sẹo tựa như phát điên vọt lên, hét lớn: -Kiến Nô thực sự bị đánh bại rồi!

-Đừng có vui mừng quá sớm! Vương Phác lãnh đạm nói: -Kiến Nô chính diện đã bị đánh lùi nhưng cánh quân hai bên của Kiến Nô sẽ mau đến thôi. Mặt Sẹo, ngươi dẫn theo đội một, hai, ba đi sang bên trái ngăn chặn, ngươi có học được cách xếp thành hàng bắn vừa rồi không?

-Học được rồi!Mặt Sẹo vội vàng nói: - Vậy bên trái hãy giao cho ta đi. Nào đội một, đội hai, đội ba đi theo ta!

Thịnh Kinh.

Hoàng cung và phủ Thân Vương Bối Lặc vẫn chưa tắt lửa, Hoàng Thái Cực vẻ mặt tối tăm dưới sự bảo vệ của thị vệ đến trước Đại Thanh Môn. Lúc này Đại Thanh Môn trong biển lửa đã biến thành một mảnh tường đổ nát, không còn hùng vĩ trang nghiêm như trước. Phía sau Đại Thanh Môn không xa là điện Sùng Chính, lúc này một phần điện Sùng Chính đã bị lửa đốt đổ sụp, phần còn lại đã lung lay sắp đổ trong ngọn lửa bừng bừng.

Có thể tưởng tượng được, trận hỏa hoạn lớn qua đi chắc chắn đem Thịnh Kinh trở thành một đống hoang tàn.

Hoàng Thái Cực thở dài một tiếng, mắt nhìn mấy chục năm tâm huyết của mình và phụ hãn hóa thành tro tàn, sao y lại có thể không đau lòng? Hơn nữa, điều khiến cho tâm tình của Hoàng Thái Cực nặng nề chính là, bị phá hủy lần này không chỉ là một Thịnh Kinh mà còn là quân uy hiển hách của người Nữ Chân được tích lũy qua mấy chục năm thời gian, thông qua mấy trăm trận huyết chiến lớn nhỏ!

Nhất định không thể để cho đội quân Minh kia còn sống trở về Quan Nội, đặc biệt là tên chủ tướng quân Minh.

Nếu để cho đội quân Minh này còn sống trở về Quan Nội, thời điểm quân Minh đối mặt với quân Thanh sẽ không còn bị vây trên tâm lý yếu thế, bọn họ sẽ không còn nhát gan, bọn họ lại một lần nữa có được dũng khí quyết tử chiến vớiquân Thanh, điều này đối với người Mãn Châu ở quan ngoại mà nói chính là một tai nạn, Hoàng Thái Cực tuyệt đối không cho phép xuất hiện cục diện như vậy.