Chương 19: Gặp nhau nơi ngõ hẹp

Thịnh Kinh, Hoàng cung.

Mặt Sẹo hăm hở chạy vào điện Sùng Chính, khoe với Vương Phác: -Tướng quân, Kiến Nô sập bẫy rồi.

-Hả?Vương Phác không tin nổi, lập tức quay đầu lại nhìn Chân Hữu Tài và hỏi: -Có thật là Kiến Nô đã mắc bẫy?

-Đúng vậy! Mặt Sẹo gật đầu và bổ xung: -Tiểu nhân đứng ở trên thành nhìn thấy rất rõ, hơn hai nghìn kỵ binh Kiến Nô cầm đuốc đuổi theo Râu Rậm ra khỏi đại doanh.

-Hơn hai nghìn kỵ binh? Vương Phác gật đầu:-Số quân lính bị chết nổ ở ngoài của đông cũng phải vài trăm người, lần này Kiến Nô lại huy động hơn hai nghìn kỵ binh, xem ra bọn chúng đã dốc toàn bộ lực lượng rồi.

Mặt Sẹo liếʍ liếʍ môi, đề nghị: -Tướng quân, hay là chúng ta nhân dịp này, lừa bọn chúng ở bên ngoài cửa nam, biết đâu chúng ta lại bắt được cá lớn?

-Hồ đồ! Vương Phác nghe xong không nén nổi tức giận, quát lớn: -Đại Thiện và Tể Nhĩ Cáp Lãng đều đã bị bắt rồi, bên ngoài cửa nam còn có cá lớn Kiến Nô hay sao? Hiện tại quan trọng nhất là mau chóng rút khỏi Thịnh Kinh, càng nhanh càng tốt, không được để vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn.

-Vâng! Vâng! Vâng!Mặt Sẹo sợ quá đến mức nói luôn miệng không ngừng. - Tiểu nhân đúng là quá hồ đồ.

-Mặt Sẹo! Vương Phác trầm giọng nói: -Bảo các huynh đệ tranh thủ nghỉ ngơi, một canh giờ sau chúng ta sẽ xuất phát!

Mặt Sẹo ngơ ngác hỏi lại: -Chúng ta vẫn đi bằng cửa đông chứ?

-Đúng vậy! Vương Phác cẩn thận giải thích: -Nơi nguy nhất chính là nơi an toàn nhất, chúng ta đã thất bại ở cửa đông một lần rồi, Kiến Nô sẽ không nghĩ rằng chúng ta sẽ sẽ lại phá vòng vây một lần nữa ở cửa đông. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, lần này cho dù là Kiến Nô biết thì cũng sẽ chẳng làm gì được chúng ta, hai giờ sau thì đội quân chủ lực cửa Kiến Nô đã chạy đi quá xa rồi, chắc cũng phải trăm dặm chứ chẳng chơi. Ha! Ha! Ha!

Một canh giờ sau, trong thành Thịnh Kinh đột nhiên xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, ngọn lửa vô cùng lớn, nó nuốt chửng hoàng cung Kiến Nô ba trăm mẫu,không chỉ vậy còn có cả hai phủ Thân Vương và phủ Bối Lặc cũng chìm trong biển lửa. Trong lúc ngọn lửa một lúc một lớn thì trên thành lần lượt vang lên những tiếng nổ động trời, rồi 16 khẩu đại Pháo Hồng Di bị bay lên không trung, cuối cùng rơi xuống trở thành một bãi phế liệu.

Nhân lúc ngọn lửa đang cháy hừng hực, Vương Phác thống lĩnh hơn chín trăm người còn sót lại xông ra ngoài thành.

Trận hỏa hoạn lớn như vậy cùng những tiếng nổ đinh tai nhức óc đương nhiên là không thể giấu được tai mắt của Kiến Nô, Vương Phác cũng không có ý giấu giếm chuyện này. Hiện tại quân chủ lực của Kiến Nô đã bị Râu Rậm dụ ra khỏi thành, tính đến bây giờ thì cũng cách thành khoảng vài trăm dặm rồi. Nếu như Kiến Nô có phát hiện ra mình bị mắc bẫy, thì cũng phải mất mấy canh giờ để quay về thành, đến lúc đó Vương Phác cùng đám gia đinh, quân sĩ cũng đã cao chạy xa bay rồi.

Theo đúng kế hoạch, Vương Phác dẫn hơn chín trăm gia đinh chạy về hướng đông khoảng 50 dặm, sau đó dập đuốc, nhân lúc trời chưa sángtheo hướng nam chạy về phía Triều Tiên. Mục đích của lần hành động này là đánh lừa đối phương, thoát khỏi sự truy binh của chúng.

-Không đúng! Đi về phía đông khoảng được hơn mười dặm thì Vương Phác đột nhiên ghìm chặt dây cương chiến mã, lắc đầu, lẩm bẩm: -Chuyện này hình như có gì đó không đúng.

Theo sát phía sau Vương Phác là Chân Hữu Tài, thấy vậy y vội vàng thúc ngựa lại gần hơn và hỏi: -Tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy?

Vương Phác đáp luôn: -Chân Hữu Tài, ngươi không thấy chuyện này có chút gì đó không đúng hay sao?

-À? Chân Hữu Tài bắt đầu nhìn kỹ xung quanh một lượt, nơi đây tối đen như mực, đồng không mông quạnh, sau đó y như hiểu ra chuyện gì đó: -Đúng vậy, giống như lời tướng quân vừa nói, chuyện này đúng là có gì đó không đúng.

-Thuận lợi, quá thuận lợi rồi! Vương Phác bổ sung thêm: -Thuận lợi một cách khác thường!

Chân Hữu Tài gật đầu, nói: -Ừ, cho dù là kỵ binh chủ lực của Kiến Nô đã bị Đại Hồ Tử bọn họ dụ ra khỏi thành, thì ít ra cũng phải còn lưu lại vài đội du kỵ binh nữa chứ? Nhưng trong suốt quãng đường ra khỏi thành, chúng ta căn bản là không gặp bất cứ một tên du kỵ binh Kiến Nô, chuyện này đúng là có chút kỳ lạ.

Vương Phác bỗng nhiên giơ tay lên và hô lớn: -Ngừng tiến lên!

Tiếng hô lớn của Vương Phác át luôn cả tiếng vó ngựa, tiếng ồn ào, truyền tới tai từng người một cách rõ ràng. Đám gia đinh đang giục ngựa đi nhanh vội vàng ghì chặt dây cương, đội kỵ đang cuồn cuộn về phía trước dần dần giảm tốc độ lại, cuối cùng thì cũng dừng lại được. Mặt Sẹo đang ở phía trước dẫn đường thấy vậy, vội vàng quay ngựa lại, ngơ ngác hỏi: -Tướng quân, lại xảy ra chuyện gì vậy?

Vương Phác nói: -Đừng có hỏi nhiều như vậy, bảo các huynh đệ khác nhanh chóng bày trận.

Thấy sắc mặt nghiêm trọng của Vương Phác, Mặt Sẹo không dám hỏi thêm câu nữa, quay lại ra lệnh đám gia đinh: -Các huynh đệ, mau chóng bày trận hình tròn.

Cách đó vài dặm về phía trước, hơn hai nghìn quân thiết kỵ Kiến Nô đã âm thầm mai phục trong những đám cỏ rậm rạp.

Phát hiện phía trước đột nhiên dập tắt tất cả các ngọn đuốc, Tháp Chiêm và Át Tất Long từ trong bụi cây nhô đầu lên, ngơ ngác nhìn nhau: -Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?Đám mọi rợ Nam Minh hình như là không đi nữa thì phải?

Át Tất Long cũng lắc đầu: -Ai mà biết đám Nam Minh mọi rợ kia đang giở trò gì?

Tháp Chiêm nói: -Hay là chúng ta xông lên gϊếŧ bọn chúng?

Át Tất Long lắc đầu phản đối: -Chúng ta vẫn nên đợi thêm một chút nữa, khoảng cách bây giờ vẫn còn khá xa.

Đám gia đinh của Vương Phác huấn luyện có tố chất hành động khá nhanh, đem hơn nghìn con ngựa chiến nối đuôi nhau xếp thành mấy vòng tròn lớn, tạo thành một trận pháp khá vững chắc. Những con ngựa này đều là ngựa chiến được huấn luyện bài bản, nên chúng đã quen với sự hỗn loạn của chiến trường cùng mùi thuốc súng nồng nặc, cho dù tình hình có hỗn loạn, bát nháo như thế nào thì chúng vẫn có thể được đội hình đội ngũ.

-Tướng quân, trận pháp đã được bãy xong. Mặt Sẹo chạy đến trước mặt Vương Phác bẩm báo: -Tuy nhiên, vẫn chưa thấy bóng dáng của đối phương.

Vương Phác chỉ ngón tay trỏ về phía trước và khẳng định: -Nếu như ta đoán không nhầm thì Kiến Nô đang đợi chúng ta ở phía trước.

Mặt Sẹo nửa tin nửa ngờ hỏi lại: -Kỵ binh Kiến Nô không phải đang đuổi theo Râu Rậm hay sao?

Vương Phác trầm giọngnói: -Nếu như phía trước không có Kiến Nô thì là chuyện tốt nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, thận trọng cũng không bao giờ thừa.

Mặt Sẹo gấp gáp: -Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?

-Ngươi hãy đi tập hợp cho ta 600 huynh đệ lại đây!

Mặt Sẹo nhận lệnh và đi làm luôn.

Vương Phác quay đầu nhìn về phía đông, sắc trời u ám, trong con ngươihắn lúc này đột nhiên hiện lên một tia sát khí nặng nề.

Là một người hiện đại, Vương Phác hiểu rõưu thế của Kiến Nô chính là kỵ binh, còn ưu thế của quân Minh lại là hỏa khí. Trong lịch sử, một nguyên nhân quan trọng khiến cho quân Minh luôn thua trong các trận đánh với Kiến Nô là chưa biết cách sử dụng hỏa khí, vẫn chưa hoàn toàn phát huy hết công dụng của hỏa khí. Cứ lấy súng lửa, súng điểu, súng tam nhãn làm ví dụ, đáng nhẽ ra chúng đều phải là ác mộng với kỵ binh Kiến Nô nhưng trên thực tế thì lại khác. Quân Minh được trang bị hỏa khí tiến tiến căn bản lại không thể đấu lại kỵ kinh Kiến Nô kia, trên chiến trường luôn luôn là đối tượng bị tàn sát.

Là hỏa khí không đánh được kỵ binh hay sao?

Đương nhiên là không phải như vậy, nguyên nhân chủ yếu khiến quân Minh bại trận chính là vũ khí trang bị của họ quá lãng phí, một lượng lớn hỏa khí được trang bị nhưngtrên thực tế lại không thể sử dụng. Thêm một nguyên nhân khác, đó là họ không nắm được phương pháp sử dụng hỏa khí. Hỏa khí ngày xưa đều phải dựa vào tốc độ bắn, chỉ có thể tiến hành bắn tập trung thì mới có thể uy hϊếp tới tính mạng của đối phương. Nhưng đến khi tác chiến, quân Minh lại đánh riêng lẻ, tự do bắn hỏa khí, cứ như vậy thì sẽ rất khó tạo nên sự uy hϊếp thực sự với kỵ binh Kiến Nô, hơn nữa, sau khi bắn xong lượt thứ nhất về cơ bản là sẽ không có cơ hội bắn lần thứ hai.

Nếu có thể lựa chọn, Vương Phác sẽ không đồng ý ở đây có một trận ngộ chiến với kỵ binh Kiến Nô. Đơn giản thôi, gia đinh trong tay hắn vẫn chưa được huấn luyện nội dung xạ kích, trong thời gian gấp gáp như thế này, cơ bản là sẽ không thể nào lĩnh hội được hết tinh túy xạ kích đoạn tam thức, do đó sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của việc bắn tập trung. Nói thực ra là Vương Phác cũng không tự tin lắm về bản thân, nhưng đáng tiếc là, hiện giờ hắn không có quyền lựa chọn.

Kiếp trước của Vương Phác là một thủ lĩnh lưu manh, cuộc sống lúc nào cũng bị ám ảnh sợ người khác ám sát mình, loại cuộc sống biếи ŧɦái này đã giúp hắn có được khứu giác nhạy bén hơn người, nhất là trong những tình huống nguy hiểm như thế này.

Vương Phác cảm nhận được luồng sát khí đang ẩn nấp ở phía trước. Mặc dù hắn không biết vị trí chính xác của kỵ binh Kiến Nô nhưng chắc chắn là bọn chúng đang mai phục sẵn ở phía trước.

Kỵ binh Kiến Nô đang ẩn nấp ở phía trước có thể xông ra bất cứ lúc nào, việc này đồng nghĩa với việc thời gian của Vương Phác cũng không còn nhiều, buộc hắn phải trong khoảng thời gian ngắn ngủi này dạy đám gia đinh chiến thuật xạ kích tam đoạn thức. Đương nhiên, trong lúc tác chiến thực sự, Vương Phác định dùng cách xạ kích lục đoạn thức, bởi vì hắn thực sự không tự tin lắm về tốc độ bắn của hỏa khí quân Minh.

Sáu trăm gia đinh nhanh chóng tập hợp lại một chỗ. Sau đó, Vương Phác hạ lệnh cho họ đứng thành sáu hàng, mỗi hàng 100 người.

Thời gian cấp nên Vương Phác lập tức đi vào vấn đề chính, lớn tiếng truyền đạt: -Tất cả mọi người đều phải nhớ rõ bản thân là thuộc đội nào, khi ta hô đội thứ nhất, thì đội thứ nhất hành động, năm đội còn lại đứng yên, còn khi mà ta hô tất cả thì mọi người lập tức hành động, tất cả đã hiểu chưa?

-Hiểu rõ.

600 tên gia đinh lập tức hô lớn đáp lại.

-Tốt! Vương Phác gật đầu, rồi đột nhiên hô lớn: -Đội thứ nhất, ngồi xổm xuống!

Đội gia đinh thứ nhất nhanh chóng ngồi xổm xuống.

-Đội thứ hai, ngồi xổm xuống!

Đội thứ hai cũng ngồi xổm xuống theo.

Vương Phác lần lượt hạ lệnh, sáu đội gia đinh cũng lần lượt ngồi xuống.Vương Phác lại hô lớn: -Tất cả đứng dậy!

600 gia đinh đồng loạt đứng dậy.

-Tốt lắm, chính là như vậy đó! Vương Phác gật gật đầu, tỏ ý khá hài lòng, tiếp tục hô vang: -Khi ta hô đội thứ nhất chuẩn bị, các huynh đệ trong đội thứ nhất sẽ giơ cao hỏa khí về phía trước, nhưng tuyệt đối không được bắn, phải đợi đến khi nào bản tướng quân hô: “bắn” thì mọi người hãy cùng nhau bắn, sau khi bắn xong, đội thứ nhất lập tức lui về phía sau cùng, tranh thủ thời gian chuẩn bị cho đợt bắn tiếp theo, nghe rõ chưa?

-Nghe rõ!

600 người lại đồng thanh hô vang.

-Tốt lắm! Vương Phác lại gật đầu thêm lần nữa, rồi hô lớn: -Đội thứ nhất, chuẩn bị!

Những tên gia đinh ở hàng đầu nhanh chóng giơ cao hỏa khí trong tay và đồng loạt chĩa súng về phía trước.

(Giới thiệu: các loại hỏa khí của quân Minh ví dụ như súng điểu, súng lửa, súng tam nhãn đều là những loại súng ngòi lửa nguyên thủy nhất, súng ngòi lửa có móc câu, phía cuối móc câu có thể xoay tròn, trên đỉnh có gắn một ngòi lửa, khi bắn binh sĩ sẽ áp móc câu, đốt ngòi lửa rồi nhét vào trong, từ đó ngòi nổ sẽ làm cháy thuốc nổ bên trong, tạo lực bắn viên đạn ra ngoài.)

-Bắn!

Vương Phác vừa hô xong, 100 người đồng loạt áp móc câu xuống, trong không trung đột nhiên vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc, mùi thuốc súng nhanh chóng lan tỏa khắp nơi. Sau khi bắn xong, hàng thứ nhất nhanh chóng lui về phía sau cùng, nhanh chóng lắp đạn dược chuẩn bị cho lượt bắn thứ hai.

Vương Phác nhẹ nhàng gật đầu, biểu hiện của đám gia đinh cũng khá tốt, khiến hắn khá hài lòng.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, đây cũng chỉ là diễn tập, đến lúc họ đối mặt với thế xung phong như dời non lấp biển của kỵ binh Kiến Nô, trong lúc chiến sự căng thẳng liệu họ có thể đủ bình tĩnh, đủ bản lĩnh để nghe theo mệnh lênh của hắn hay không? Vậy thì cũng chỉ có thể chờ đợi khảo nghiệm thực chiến.