Chương 44

Người đang nói chuyện, bố mẹ trong nhà cũng là giám đốc cấp cao của một doanh nghiệp lớn, Mạnh Lỵ hừ một tiếng, cũng không phản bác, nhưng trong ánh mắt nhìn Trương Nhược Hi toàn là sự khinh thường.

Không chỉ Mạnh Lỵ, ánh mắt của các bạn học khác khi nhìn Trương Nhược Hi cũng đều thay đổi, trở nên có chút bỡn cợt.

Hầu như tất cả mọi người đều nhận định rằng Trương Nhược Hi đang nói dối.

Cô gái nhỏ thấy một màn này, ánh mắt có chút buồn bã, đây là lớp của cô, tất cả mọi người đều là một đám chỉ biết nịnh bợ, ở trong lớp không thể cảm nhận được một chút ấm áp nào.

“Đúng rồi, tôi nghe nói thầy Quách cũng đang ăn cơm ở Mộng Hải Lam Thiên, không bằng mời thầy ấy đến kiểm chứng đi.” Bỗng có người nói.

Mạnh Lỵ nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên, cũng giống như những cô gái khác, cô ta cũng muốn có một bộ quần áo do thầy Quách làm ra, nhưng thần long kiến thủ bất kiến vĩ* như thầy Quách, nếu muốn hẹn trước, cũng thực sự rất khó.

*Thần long bất kiến vĩ: nghĩa là “rồng thần thấy đầu không thấy đuôi” là một câu thành ngữ ám chỉ những người giỏi giang có hành tung bí ẩn.

Đây là cơ hội nghìn năm có một.

“Nhưng, không ai trong chúng ta biết thầy Quách, làm sao có thể đi mời được?”

Mạnh Lỵ nghe thấy vậy, hai mắt phát sáng: “Ai nói không có? Không phải hoa khôi Trương của lớp chúng ta đang mặc đồ của thầy Quách sao? Vậy thì họ chắc chắn quen biết nhau rồi, không bằng để hoa khôi của chúng ta giúp mọi người đi mời thầy ấy đi, thế nào?”

“Được!”

Các bạn khác trong lớp đều đáp được, ánh mắt nhìn Trương Nhược Hi đã trở nên chế giễu hơn.

“Để tôi đi, sau khi bộ đồ này đến tay, tôi cũng vẫn chưa cảm ơn thầy Quách!”

Trương Nhược Hi vừa muốn đứng lên, lúc này, An Thanh lại đứng lên chủ động nói.

An Thanh nói xong rồi nhìn về phía Trương Nhược Hi, mong đợi được nhìn thấy ánh mắt cảm kích của nữ thần. Nhưng anh ta lại thất vọng, Trương Nhược Hi căn bản không hề nhìn anh ta.

Ngược lại là Tiểu Linh và Tiểu Phương gật đầu đồng ý.

An Thanh vừa đi đến cửa phòng bao thì lại hối hận rồi, bộ quần áo này là do anh ta khẩn cầu bố mình kiếm về, chứ anh ta nào có quen biết thầy Quách chứ.

Sở dĩ anh ta nói như vậy, chẳng qua là muốn nhận được sự vui vẻ của Trương Nhược Hi mà thôi.

Thấy An Thanh một lần nữa giải vây cho Trương Nhược Hi, ánh mắt Mạnh Lỵ nhìn Trương Nhược Hi càng trở nên đố kị hơn.