Chương 42

“Những sản phẩm do thầy Quách làm ra, phần khuy áo đều được đính kim cương, mỗi khuy một carat, chất liệu vải cũng là chất liệu tốt nhất của nước H, nghe nói, thầy Quách kiểm tra kỹ càng từng tấc vải một đấy.”

“Ầy, nếu như có thể có một bộ quần áo của thầy Quách làm ra thì tốt rồi.”

“Cậu thì thôi đi, cậu ư? Nghe nói tháng trước, một bộ quần áo do thầy Quách may, được bán đấu giá ở chợ đen với giá lên đến ba tỷ đấy! Với chút tiền của nhà cậu, ông cụ có thể cho cậu lấy đi mua quần áo sao?”

Mọi người nghe thấy vậy đều hít phải một ngụm khí lạnh.

Cả người Trương Nhược Hi cũng run lên, đắt như vậy sao?

Anh Quách một lúc may cho cô mười bộ đấy, vậy không phải là…

Trương Nhược Hi lắc đầu nguầy nguậy, không thể nghĩ đến, thậm chí, cô ấy còn cảm nhận được bộ quần áo mà cô ấy đang mặc trên người có chút nóng bỏng.

Đây, chắc là ba tỷ đó!

“Nhược Hi, cậu sao vậy?”

Tiểu Linh nhìn Nhược Hi bằng ánh mắt kỳ quái.

“Không có gì!”

Trương Nhược Hi sợ Tiểu Linh nhìn ra được sự bất thường nên liền che chữ “Quách” trên cổ tay áo đi.

Cô gái nhỏ bắt đầu trách móc anh trai ở trong lòng, quần áo đắt như vậy mà lại để cho cô mặc ra ngoài như thế này, lỡ bị cướp thì sao đây?

Tuy nhiên, không ngờ rằng, động tác của cô đã bị Mạnh Lỵ vẫn luôn chăm chú nhìn cô nhìn thấy được, cô ta bước đến, nhân lúc người khác chưa kịp phản ứng, giơ cổ tay áo của Trương Nhược Hi lên.

“Ha ha ha, Quách cơ đấy!”

Mạnh Lỵ giống như nhìn thấy trò đùa của thế kỷ, bật cười một cách khoa trương.

“Không ngờ rằng, quần áo của hoa khôi chúng ta mặc cũng là quần áo của thầy Quách làm!”

Yên lặng!

Tất cả đều im lặng!

Mọi người nhìn chằm chằm vào chữ “Quách” trên cổ tay áo của Trương Nhược Hi.

“Ha ha ha!”

Một lúc lâu sau, mọi người đều bật cười.

Hoàn cảnh của Trương Nhược Hi, mọi người đều biết.

Trương Nhược Hi được nhận nuôi từ viện mồ côi, tiền đi học đều do bản thân kiếm được từ những công việc lặt vặt.

Quần áo ngày thường mặc, cả người cộng lại còn chưa đến một trăm tệ, bộ quần áo có giá trị duy nhất chính là quà sinh nhật do Tiểu Linh và Tiểu Phương mua tặng cho cô.

Trương Nhược Hi không thể mua được quần áo do đích thân thầy Quách may được.

Lúc này, mọi người đều có chung nhận thức.

Tiểu Linh và Tiểu Phương không khỏi buồn bực, họ đến muộn một bước, nếu không, bọn họ đã giúp Nhược Hi thay quần áo rồi.