Chương 4

“Đây là muốn đắc tội với nhà họ Trương hả, năm năm rồi, người từng đắc tội với nhà họ Trương không một ai có kết cục tốt, bây giờ có nhà họ Lâm chống lưng, người này chết chắc rồi!”

Lời nói của những người xung quanh, Trương Hiên giống như không nghe thấy vậy, một nhà họ Trương nhỏ bé không đáng để anh quan tâm.

Anh không phá hoại nhà họ Trương ngay, là bởi vì thương tổn mà nhà họ Trương gây ra cho anh thực sự quá lớn, anh muốn chơi với nhà họ Trương một cách chậm rãi, anh muốn để những người nhà họ Trương – những người đã khinh thường sự sống chết của bố mẹ anh – bọn họ đều phải quỳ trước mặt bố mẹ nuôi của anh mà sám hối. App TYT tytnovel.com

“Người anh em, làm người khác bị thương, anh muốn bỏ đi đơn giản như vậy sao?”

Chính vào lúc này, mấy người mặc đồ vest màu đen đi qua đó, chặn trước mặt Trương Hiên.

“Em Phương, gϊếŧ tên đó, gϊếŧ cậu ta, tất cả có tôi lo!”

Lúc nãy đầu gối Trương Kế Giang đau đến mất giọng, nhìn thấy mấy người đi qua, lập tức hét lớn lên.

“Ông ta có chắc là muốn làm chó?”

Trương Hiên cười nhẹ, nhưng nụ cười đó lại làm cho sắc mặt của Phương Cảnh Minh ngớ ra, không tự chủ được tránh ra để nhường đường.

Đó là đôi mắt như thế nào!

Cuồng bạo!

Bá đạo!

Không ai bì nổi!

Nhưng mà Trương Hiên không có lập tức rời khỏi, mà nói với người bên cạnh: “Đưa Nhược Hi xuống dưới tầng đợi tôi, tôi phải xử lý một chút chuyện.”

Chính vào lúc tất cả mọi người đang nghi hoặc lời này là đang nói với ai, hai người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, đưa Trương Nhược Hi đang có chút ngây ngốc xuống dưới lầu.

Trương Hiên từ từ quay người lại, nhìn về phía Trương Kế Hải đang mang theo sắc mặt hung ác, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay là ngày gặp lại của tôi và em gái, tôi cũng không tiện gϊếŧ chóc quá dã man.”

“Vốn muốn để ông gửi lời giúp tôi, nhưng ông thực sự không tiếc mạng, bây giờ tôi để cho ông biết, chuyện gửi lời này, cũng không phải chỉ có ông mới có thể làm!”

“Cậu muốn làm gì?”

Bị ánh mắt của Trương Hiên quét trúng, Trương Kế Hải tê dại cả da đầu, nhưng còn chưa đợi ông ta phản ứng lại, một thân ảnh vụt qua, ông ta mềm nhũn ngã khụy xuống đất…

=====

Trương Hiên vẩy tay một cách ghét bỏ, mấy giọt máu bị văng ra ngoài.

“Đùng đùng đùng!”

Vài âm thanh trầm thấp vang lên.

Nhịp tim của mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen cũng nhảy lên, bọn họ như vừa đi ngang qua địa ngục vậy.

Trước khi bước lên con đường này, bọn họ đã chuẩn bị sẵn cho việc có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng, bọn họ không ngờ giờ phút này chỉ vì một tiếng động, bọn họ lại có cảm giác đã chết một lần rồi.

Ánh mắt nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, lúc bọn họ nhìn rõ, da đầu không khỏi tê dại.

Đó… còn là người sao?

Đây là một con quái vật thì có!

Chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện ba cái hố nhỏ, độ sâu tầm 30cm, đây là hậu quả do ba giọt máu vừa vẩy ra tạo thành sao?

Cho dù là dùng súng bắn với cự ly gần cũng không thể sâu như vậy được.

Thật sự quá khủng bố rồi!

Bọn họ liếʍ môi, thầm cảm thấy may mắn vì vừa nãy mình không ra tay.

“Các người là người của nhà họ Trương sao?”

Giọng của Trương Hiên rất bình tĩnh nhưng lại làm cho mấy người mặc âu phục màu đen cảm thấy run rẩy.

“Không phải!”

Mấy người liên tục lắc đầu, nói ra hai chữ ấy dường như làm họ mất hết sức lực, vừa nói xong, cả người liền ngồi phịch xuống đất.