Chương 3

Cậu chủ nhà họ Lâm nhìn trúng Trương Nhược Hi, chuyện này dường như cả thành phố Đông Sơn đều biết, hôm nay là ngày đính hôn của họ, cả tòa nhà này đều biết.

Mấy người nhà họ Trương này là đến đón Trương Nhược Hi về nhà họ Trương.

“Nhược Hi, nhà họ Lâm là như thế nào? Em muốn đính hôn sao?”

Nghe thấy lời thảo luận của những người xung quanh, sau đó liên tưởng đến những lời vừa nãy mà em gái nói lúc đi ra, sắc mặt của Trương Hiên đã trở nên xanh ngắt.

Nhà họ Lâm? Dòng họ của Lâm Thiên Nam sao?

Em gái của Trương Hiên anh, cho dù là những thanh niên trẻ tuổi nhất của dòng họ cấp bậc cao trong Kinh Đô cũng chưa chắc đã xứng, huống hồ chi là một nhà họ Lâm nhỏ bé.

Ở trước mặt Trấn Thiên Vương, có lẽ đến cả dũng khí nói chuyện mà Lâm Thiên Nam cũng không có.

Nếu như nhà họ Lâm dám bức ép em gái anh, vậy thì, nhà họ Lâm, không cần thiết phải tồn tại!

“Chú Hải, con đồng ý với chú, con đồng ý với chú! Con đồng ý gả cho Lâm Thành Quý!”

Trương Nhược Hi không trả lời Trương Hiên, mà là ôm chặt lấy anh, trong ánh mắt tràn ngập nước, năm năm trước, cô ấy đã đánh mất anh trai một lần, năm năm sau, không dễ gì gặp lại anh trai, cô ấy không muốn đánh mất anh trai một lần nữa.

Nếu như có thể giúp cho anh trai sống dưới ánh nắng mặt trời một lần nữa, cô chịu chút thiệt thòi thì đã sao?

Nghe thấy lời nói của Trương Nhược Hi, trên mặt Trương Kế Hải nở ra một nụ cười, khinh bỉ nhìn về phía Trương Hiên: “Nhìn thấy chưa, tôi không hề ép Nhược Hi, đây là tự Nhược Hi tự nguyện đấy nhé.”

Trương Hiên vuốt nhẹ đầu của em gái, cố hết sức làm cho giọng nói của mình ấm áp một chút: “Cô nhóc, không cần làm cho bản thân phải chịu thiệt thòi, có anh ở đây, thế giới này sẽ không còn ai dám bức ép em phải làm cái gì nữa cả!”

Em gái của Trương Hiên, đứng về phía đó, địa vị cũng không thấp hơn những cậu chủ, cô chủ của những dòng họ cấp cao, chỉ cần Trương Hiên còn sống, trên thế giới này, còn ai dám ép bức cô?

“Năm năm rồi, Trương Hiên, khẩu khí của cậu vẫn lớn như vậy!” Trương Kế Hải lạnh lùng nói.

Một tội phạm gϊếŧ người mà thôi, mảnh đất của thành phố Đông Sơn này không phải là nơi mà anh có thể nắm lấy.

“Tôi đến đón em gái, không ngờ lại gặp được ông, cũng được, ông nhận trước chút lời lãi đi.”

Còn chưa dứt lời, chính vào lúc Trương Kế Hải đang nghi hoặc, chỉ thấy Trương Hiên chỉ điểm về phía ông ta nhanh như một tia chớp.

Răng rắc hai tiếng, đầu gối vỡ vụn!

“Vốn nên gϊếŧ ông, nhưng nếu để ông chết đơn giản như vậy, thì tôi quá nhân từ rồi!”

“Nói với Trương Kế Giang, rằng tôi trở về rồi.”

“Năm năm rồi, cũng nên báo thù cho bố mẹ tôi rồi!”

Giọng nói lạnh như băng của Trương Hiên truyền đến, sau đó anh mang theo Trương Nhược Hi có chút ngơ ngốc ra ngoài.

“A!”

Tốc độ của Trương Hiên quá nhanh, cho đến khi Trương Hiên xoay người, Trương Kế Hải lúc này mở mềm nhũn ngã khụy xuống đất, kêu thảm khắp cả tòa nhà.

Người phụ nữ bên cạnh anh bị dọa cho hôn mê ngay lập tức.

Giây khắc này, tất cả những người nhìn thấy cảnh này đều cùng hít một hơi thật sâu, hai mắt tròn xoe, không thể tin được nhìn về phía Trương Hiên.

“Sao anh ta dám! Đó là Trương Kế Hải đó!”

“Đây là thành phố Đông Sơn, thiên hạ của nhà họ Trương, anh ta cứ thẳng tay như vậy, không sợ nhà họ Trương báo thù sao?”