“Tôi…” Trương Nhược Hi vừa muốn mở miệng thì bị Trương Hiên ngăn lại.
“Vội vàng rời đi như vậy là vì không có tiền đúng chứ? Không sao, xem thôi cũng được rồi, đây là cửa hàng do nhà tôi mở, yên tâm, cứ xem đi, không cần tiền đâu.”
Nói xong, Hoắc Oánh Oánh nói với nhân viên bán hàng ở bên cạnh: “Mặc dù xem không cần tiền, nhưng các cô phải cẩn thận, đừng để cho người khác làm bẩn quần áo, nếu những bộ quần áo này bị bẩn, thì các cô nên xin nghỉ việc đi!”
Nghe thấy lời của cô ta, tất cả mọi người đều biết “người khác” mà cô ta nói là ai.
Các nhân viên bán hàng đều đồng thanh nói: “Vâng, thưa cô chủ!”
Sau đó, bọn họ nhìn về phía Trương Nhược Hi, ánh mắt trở nên hung tợn, ánh mắt đó giống như là đang nhìn một tù nhân vậy.
Trương Hiên nhìn Hoắc Oánh Oánh bằng ánh mắt lạnh lẽo, anh nói: “Cô là ai cơ?”
Đôi mắt của anh như một bảo kiếm không vỏ, một khí thế sắc bén đột ngột toả ra, anh sợ sẽ doạ đến em gái mình nên đã cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng khi cảm nhận được khí thế này, đôi mắt Hoắc Oánh Oánh mở to, cô ta sợ hãi lùi lại mười mấy bước.
“Cô gái, làm người nên khiêm tốn một chút mới tốt, bằng không, sẽ chịu thiệt thòi đấy.”
Nói xong, Trương Hiên dẫn em gái mình rời đi.
“Phù!”
Đợi đến khi hai người Trương Hiên đi xa, ánh mắt Hoắc Oánh Oánh trở nên thù hận, người này là ai? Có quan hệ gì với người phụ nữ hèn hạ kia?
Hơn nữa, khí thế vừa rồi… người này chắc chắn không phải là người bình thường rồi.
Một lúc lâu sau, cô ta đột nhiên cười gằn, tự lẩm bẩm một mình: “Trương Nhược Hi ơi Trương Nhược Hi, cậu đi cùng với người đàn ông khác công khai như vậy, không sợ Lâm Thành Quý biết được hay sao?”
Lúc này, chuông điện thoại của Hoắc Oánh Oánh vang lên.
“Cô chủ, bậc thầy Quách xuất hiện ở trung tâm thương mại rồi.”
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói rất cung kính.
“Thật sao? Ở đâu? Tôi qua đó ngay.”
Toàn thân Hoắc Oánh Oánh run lên vì phấn khích.
Quách Ngọc Quần, một huyền thoại của thành phố Đông Sơn, những bộ quần áo do người này làm ra đã nhận được sự yêu thích của giới thượng lưu.
Bây giờ ở thành phố Đông Sơn, nếu trong nhà không có quần áo do bậc thầy Quách làm ra, đều sẽ bị người khác coi thường.
Hoắc Oánh Oánh đã tìm gặp bậc thầy Quách rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối không tiếp khách. Hôm nay bậc thầy Quách lại có thể đến trung tâm thương mại do nhà cô ta mở, chắc chắn bậc thầy Quách cần gì đó, chỉ cần cô ta biểu hiện trước mặt bậc thầy Quách một lần, cô ta nhất định có thể gây ấn tượng với bậc thầy Quách.