Chương 43: Vui Quá Hóa Buồn! (1)

Vương Tiểu Niên về đến nhà, trong lòng còn đang nhảy nhót không ngớt. Lần này, chắc chắn Diệp Tiếu chạy trời không khỏi nắng rồi đi?

Hừ!

Lại dám vơ vét tài sản của ta!

Ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn nho nhỏ đã đủ để ngươi vạn kiếp bất phục!

Vương Tiểu Niên vui vẻ nghĩ, thậm chí ngay cả bước chân cũng như nhẹ bỗng. Vương Đại Niên thấy nhi tử hôm nay lại có thể khác thường như thế, có chút kinh ngạc, nhiều lần truy hỏi, nhưng Vương Tiểu Niên lại giữ kín như bưng.

Hắn ta biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, nếu Diệp Tiếu thật sự chết đi... Như vậy, đợi khi Trấn Bắc đại tướng quân Diệp Nam Thiên trở về, tất sẽ tạo thành một phen sóng to gió lớn!

Chuyện này, càng ít người biết lại càng tốt!

Liên tiếp hai ngày, Vương Tiểu Niên đều đang khoái lạc chờ đợi, thậm chí vô số lần huyễn tưởng, sau khi Diệp Tiếu chết đi sẽ là tình cảnh như thế nào đây? Hẳn hắn không hề hay biết, cái chết của hắn đều là vì ta?

Hừ hừ...

Vương Tiểu Niên vẫn luôn chờ, đến ngày thứ ba...

Rốt cục cũng có tin tức.

Người của phủ thái tử đến: "Vương tổng quản, thái tử tuyên Vương công tử đi một chuyến, có một số việc muốn hỏi hắn."

Vương Đại Niên lập tức thụ sủng nhược kinh, vậy mà thái tử gia lại có thể triệu kiến nhi tử mình? Này... Rất có thể đây chính là khởi điểm cho tiền đồ cả đời nhi tử.

"Đi, trả lời cho tốt." Vương Đại Niên dặn đi dặn lại: "Đây là cơ hội lớn nhất của ngươi, nhất định phải nhớ kỹ."

Vương Tiểu Niên có chút mất hồn mất vía: Tại sao thái tử lại tìm ta? Vì sao Mộ Thành Bạch không tìm ta?

Này... Rốt cuộc ở giữa đã xảy ra chuyện gì?

...

... ...

Sau ngày biến cố, Diệp Tiếu không bước chân ra khỏi nhà, chỉ ngây người trong nhà tròn ba ngày!

Cũng chẳng phải vì che giấu tai mắt người, hay sợ tiết lộ phong thanh, đúng là ——

Từ sau khi trở về, hắn đã gấp gáp không thể chờ đợi nổi mà tiến vào trong không gian. Trước sau đập ra bảy triệu lượng bạc, hẳn không gian cũng đã hấp thụ đầy ắp linh khí rồi đúng không?

Diệp Tiếu thật sự có chút khẩn cấp.

Nhưng mới vừa vào đi, đập vào mắt, thứ hắn nhìn thấy lại khiến hắn trực tiếp trợn tròn mắt.

Bởi vì rõ ràng linh khí trong không gian cũng chỉ chừng ấy, nhan sắc không hề thay đổi, ngay cả độ dày cũng không hề thay đổi.

Nếu nhất định phải nói có biến hóa, cũng chỉ là trong không trung nhiều thêm một chút linh khí màu trắng sữa mà thôi.

Hô hấp linh khí trong không gian gần như không khác biệt gì so với lúc trước, Diệp Tiếu không há hốc mồm mới là chuyện kỳ quái!

"Không nên, trước đó một gốc huyết sâm sáu trăm năm đã khiến không gian đổi dạng... Thế nhưng hôm nay nó đã nuốt trôi dược lực của nhiều linh dược bình thường như vậy, cho dù không thể chất biến, nhưng ít nhất cũng phải có lượng biến mới đúng, vì sao nơi này hoàn toàn không có một chút biến hóa gì hết đây?"

Đối với chuyện này, Diệp Tiếu thật lòng nghi ngờ khó hiểu!

Không nên như vậy, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?

Linh quang chợt lóe, Diệp Tiếu bước một bước xa đi tới cửa hang kia, thăm dò vừa nhìn, không khỏi tức tới lệch mũi.

Thì ra vấn đề nằm ở chỗ này ——

Chỉ thấy vô số linh khí màu trắng sữa như thủy triều tràn vào quả trứng kia; mà quả trứng kia gần như đang lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, chậm rãi biến lớn.

Diệp Tiếu tức tới lệch mũi lại tăng thêm trạng thái ngẩn người.

Chỉ thấy quả trứng này như khí cầu đang được bơm khí, từ từ tăng lớn, vốn to bằng quả trứng ngỗng vậy mà dần dần lại to như một quả dưa hấu. Sau đó mặc dù thể tích không tiếp tục tăng trưởng, nhưng vô số linh khí bên ngoài vẫn còn đang điên cuồng dũng mãnh tràn vào.

Phảng phất như đột nhiên nó có nhu cầu vô cùng vô tận đối với linh khí, cũng không vì hạn chế thể tích mà có cực hạn!

Mặc dù thân trứng không biến lớn, nhưng vỏ trứng vốn ảm đạm vô quang nay cũng đã thêm mấy phần sáng bóng trong suốt, gần như có thể thấy, phía trên là hoa văn huyền ảo như có như không, như ẩn như hiện.

"ĐM!" Lấy độ trầm ổn của Diệp Tiếu lại có thể không nhịn được mà mắng một câu thô tục.

Thì ra lão tử cực khổ bỏ ra bảy triệu lượng bạc, bận rộn một ngày, thế mà những thứ mình mua về đều bị... quả trứng này ăn mất; một chút cũng không chừa; biệt khuất nhất vẫn là... quả trứng này lại có thể chỉ lớn tới ngần ấy sau đó không còn lớn nữa!

"Đây thuần túy là trôi theo dòng nước!" Diệp công tử mới vừa rồi còn đang nằm mơ tới chuyện sau một đêm tu vi cuồng tăng, hiện tại lại vô hạn phiền muộn.

"Rốt cục ta còn phải bỏ thêm bao nhiêu thứ vào trong ngươi mới có thể ăn no đây?" Diệp Tiếu sờ cằm, ánh mắt hậm hực.

Nhưng, chuyến này thu hoạch quá mức vẫn đáng để hắn cảm thấy được an ủi, hoặc phải nói đúng hơn là mừng như điên, phần an ủi/mừng như điên này đương nhiên là tới từ Thiên Thanh Ngọc Thụ!

Trong lúc bất lực, Diệp Tiếu lấy Thiên Thanh Ngọc Thụ ra, thầm nghĩ, nếu như Thiên Thanh Ngọc Thụ này cũng bị quả trứng nuốt mất, lão tử sẽ không bao giờ quan tâm tới đây là trứng của thần thú gì nữa, tại chỗ đạp nát nó, trụng nước sôi, uống cạn thứ hỗn đản này!

Nghĩ tới đây xong hắn lại kìm lòng không đặng nở nụ cười, tự lẩm bẩm: "Thường nghe người ta nói hỗn đản hỗn đản, nhưng chỉ có quả trứng hiện tại mới là hỗn đản(1) thật sự, hỗn đản danh xứng với thực..."

(1) Hỗn: hồ đồ, đần độn (đôi khi còn có nghĩa là trộn lẫn, lăn lộn trong giới xã hội đen), đản: trứng, hỗn đản: khốn kiếp, khốn nạn

Mở gỗ chứa Thiên Thanh Ngọc Thụ mới vừa được mở ra, trong không gian đột nhiên truyền tới cảm giác mừng rỡ hết sức, ngay sau đó, một luồng lực hút cường đại không hiểu sao điên cuồng vọt tới.

"Phù" một tiếng, hộp gỗ lập tức nát bấy; mà Thiên Thanh Ngọc Thụ thì tung bay, lắc lư tiến vào không gian hạt châu.

Hoàn chỉnh không tổn hao gì!

Thiên Thanh Ngọc Thụ này lại có thể vào nguyên cây!

Diệp Tiếu vô cùng kinh ngạc nhìn biến cố bất thình lình, ngay sau đó, cặp mắt hắn bỗng nhiên trừng lớn!