Chương 42: Quân Chủ Chấp Đao! (2)

Hai đùi Mộ Thành Bạch không bị khống chế mà bắt đầu run rẩy, hắn ta hít một hơi thật sâu, nói: "Diệp Tiếu, ngươi không dám gϊếŧ ta!"

Diệp Tiếu híp mắt lại, nói: "Ngươi có lai lịch?"

Lập tức nói: "Ngươi có thân phận?"

Sau đó nói: "Ngươi có bối cảnh?"

Cuối cùng nói: "Ở chỗ ta, mấy vấn đề này vốn không có tác dụng." Hắn chỉ chỉ mũi đao dính máu đang lóe sáng, nói: "Nói với nó, cũng không có tác dụng."

Mộ Thành Bạch khẽ cắn môi, nói: "Ta là người của Mộ thị gia tộc! Ta là Mộ Thành Bạch! Ta là Mộ Thành Bạch..."

Diệp Tiếu nghiêng đầu nói: "Chưa từng nghe nói tới." Dẫn đao, nhảy về phía trước một bước.

"Ta là đại cữu ca của thái tử đương triều! Ta là ca ca ruột của thái tử phi!" Trên trán Mộ Thành Bạch toát mồ hôi lạnh, theo bước chân Diệp Tiếu áp bách mà đến, hắn ta không tự chủ được lui về phía sau hai bước, gắng gượng nói ra những lời này: "Nếu như ngươi gϊếŧ ta, Diệp phủ các ngươi sẽ gặp phải hậu họa khó mà lường được! Nhưng ngươi hôm nay ngươi buông tha ta, Diệp Tiếu, ta sẽ bảo vệ ngươi đời này vinh hoa phú quý! Có số làm quan!"

Diệp Tiếu ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút, nói: "Trước đây ngươi quen biết ta?"

"Không nhận ra." Mộ Thành Bạch liều mạng lắc đầu, tranh thủ thời gian bộc bạch: "Ta với ngươi không oán không thù. Cho nên hôm nay ngươi không thể gϊếŧ ta."

"Không oán không thù?" Diệp Tiếu nhíu mày: "Như vậy chuyện hôm nay... Lại là vì cái gì?"

Đối với chuyện này, Diệp Tiếu cũng thật sự không giải thích nổi.

"Là Vương Tiểu Niên! Vương Tiểu Niên!" Mộ Thành Bạch gần như hô lên: "Cái tên vô liêm sỉ kia, hắn hắn hắn... hắn ôm hận ngươi đoạt thứ gì đó của nhà bọn hắn, hôm nay hắn xung phong nhận việc theo ta đi dạo phố, vừa lúc gặp ngươi... hắn bèn khuyến khích ta... Ta ta..."

"Ah..." Diệp Tiếu bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Vương Tiểu Niên sao... Ừm, cho nên ngươi liền ra tay? Trước tới quấy rối, sau đó lại muốn gϊếŧ ta... Có phải thế không?"

Mộ Thành Bạch gần như tè ra quần: "Không, không không, không phải, không phải vậy..."

Diệp Tiếu không để ý tới hắn ta, nói khẽ: "Đoạn thời gian trước ta trúng độc... Chuyện này hẳn ngươi cũng biết?"

Mộ Thành Bạch lập tức sửng sốt, nói: "Trúng độc? Này này này... chuyện này thật sự không phải ta làm."

Diệp Tiếu ngưng mắt nhìn tròng mắt của hắn ta, sau đó lại nhìn sắc mặt hắn ta, cau mày nói: "Không phải ngươi? Ngươi không biết?"

Nếu ngay cả đại cữu ca của thái tử gia cũng không biết... Vậy là ai làm? Rõ ràng Vương Đại Niên có hiềm nghi, hơn nữa hắn ta còn là người của thái tử... Nhưng bây giờ, đại cữu ca của thái tử gia lại nói không biết...

Chuyện này cũng có điểm khó bề phân biệt.

"Ta thật không biết, thật không phải là ta..." Mộ Thành Bạch gần như moi tim móc phổi ra để chứng minh trong sạch.

"Không phải ngươi... Lại cũng không biết... Vậy ngươi còn có tác dụng gì..." Diệp Tiếu cau mày.

"Ta hữu dụng! Ta thật sự hữu dụng... Diệp công tử, công tử ngươi hãy nghe ta nói... Ta... Ta thực sự có thể giúp ngươi, bất kể là phương diện nào... quan trường, tài phú, triều đình... giang hồ..." Lúc này, nếu có thể mua thuốc hối hận, Mộ Thành Bạch tuyệt đối sẽ nguyện ý tán gia bại sản, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.

Liên tục không ngừng hứa hẹn.

Diệp Tiếu hiện tại thật sự quá kinh khủng! Loại áp lực vô hình kia khiến hắn ta cảm giác được hạ thân thít chặt, gần như tại chỗ đại tiểu tiện không thể khống chế.

Nếu hôm nay còn có thể sống sót rời đi, ta nhất định phải tìm một vạn loại biện pháp tươi sống hành hạ phụ tử Diệp Tiếu và Diệp Nam Thiên đến chết!

Trong lòng Mộ Thành Bạch điên cuồng suy nghĩ, nhưng ngoài miệng lại liên tục dời ra tất cả thẻ đánh bạc mình có, hy vọng Diệp Tiếu có thể mở một mặt lưới.

Nhưng hắn ta cũng tự nói với mình: Cái hi vọng này thật sự quá xa vời...

Nếu Diệp Tiếu không gϊếŧ hai người hộ vệ kia còn có thể. Nhưng chuyện cho tới bây giờ đã không cách nào quay đầu.

Diệp Tiếu thở dài một hơi: "Ta rất muốn tin tưởng ngươi, thế nhưng... ta lại không thể. Phải biết rằng, thả ngươi đi, hậu hoạn vô cùng. Hiện tại đúng là ngươi đang cầu xin tha, nhưng ta có thể cảm giác được, trong lòng ngươi đã đang tìm cách trả thù ta... Người như ngươi, trước nay luôn quyền cao chức trọng, không thể chịu nổi người làm nhục. Chuyện xảy ra hôm nay tất đã bị ngươi coi thành nhục nhã vô cùng, một khi thả ngươi về, chắc chắn trả thù sẽ đến ngay lập tức, đúng không?"

Mộ Thành Bạch sợ hãi lắc đầu liên tục: "Không không không... Cũng không phải... Ngươi phải tin tưởng ta, tin tưởng ta a..."

Diệp Tiếu thờ ơ, nói: "Hơn nữa ta làm chuyện gì, rất sợ đêm dài lắm mộng... Có thật nhiều chuyện, chỉ cần thời gian nói nhiều thêm một chữ đã đủ để xảy ra bất trắc..."

"Ôi... Ôi..." Trong cổ họng Mộ Thành Bạch phát ra tiếng thở phì phò quái dị, phát ra tiếng gì ngay chính bản thân hắn ta cũng không hiểu, mắt trừng càng lớn nhìn Diệp Tiếu, đột nhiên hắn ta quát to một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Ánh mắt Diệp Tiếu chợt lóe, cánh tay động nhẹ, cương đao trong tay như sao băng bay ra, phốc một tiếng đã tàn nhẫn cắm vào hậu tâm Mộ Thành Bạch!

Mộ Thành Bạch đang chạy như điên, thân thể rõ ràng còn chạy thêm ba bốn bước mới ngã phịch xuống.

Đôi mắt tĩnh mịch nhìn phía trước, không oán hận, chỉ tràn đầy hoảng hốt và hối hận.

Người này, không nên dây vào.

"Đại cửu ca của thái tử?" Diệp Tiếu nhìn thi thể trên đất, lắc đầu, thổn thức nói: "Người chết rồi sao có thể làm đại cữu ca... Người chết chỉ có chung một cái tên, chính là... thi thể."

"Ta sẽ báo thù cho ngươi." Diệp Tiếu nhìn thi thể Mộ Thành Bạch, thản nhiên nói: "Vương Tiểu Niên, cũng sắp."

Nói xong câu đó, hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một lần, cất bước đạp lên lá rụng, thản nhiên đi ra khỏi rừng rậm.

Diệp Tiếu như ngắm trăng ngắm hoa trở về nhà, nhàn đình tín bộ.

Từ đầu đến cuối, trên người hắn không có một chút vết máu, cũng không có một hạt bụi.

Trong rừng rậm, ba bộ thi thể lẳng lặng nằm.

...