Chương 12: Ngày Khác Là Ngày Nào.

“Ông nội hiếm khi mới trở về, lại để xảy ra chuyện không đáng có như thế này. Con đáng ra phải hiếu thuận một chút!” Ninh Thụy Vân hạ giọng thản nhiên nói với Tống Phái Ngưng.

"Con hiểu rồi, nghe như kiểu con không hiếu thuận không bằng! Ngày nào con cũng đến thăm ông nội cả!"

Tống Phái Ngưng cười mỉm nói, quay đầu liếc nhìn Đỗ Phiên Nhược hạ tầm mắt, lại liếc nhìn Tống Tích Thành đang im lặng chuyên tâm ăn cơm. Khóe mắt lóe lên, nghiêm túc đề nghị, "Anh à, anh tối qua chưa ngủ rồi, sợ sẽ ốm mất, công ty nhiều việc như vậy, mấy ngày nay anh đừng đến, cứ giao ông nội cho em chăm sóc!"

Tống Tích Thành nuốt xuống cổ họng, vẻ mặt vẫn không thay đổi, mí mắt cũng không nhướng lên, nhẹ giọng đáp: "Ông nội mấy năm rồi không về. Vì thể tham dự hôn lễ của em mà xảy ra chuyện, anh sớm đã bảo em đừng kết hôn, chính em đã nói hôn lễ này của em thật xui xẻo!"

"..."

Đỗ Phiên Nhược ngạc nhiên trước thái độ xấu xa của Tống Tích Thành, nhịn không được mà liếc nhìn đôi đũa của Tống Tích Thành, anh lại gắp một miếng Tempura khác cho vào miệng.

Bữa ăn này, anh đã đưa gần như tất cả đồ chiên trên bàn vào bụng của chính mình.

Rốt cuộc là thích ăn nhiều đến như vậy sao? Chả trách cổ họng bị viêm.

Cô mím môi hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng kiềm lại được cái bệnh nghề nghiệp của mình.

Tống Phái Ngưng không tức giận mà còn cười, trong mắt hiện lên tia sáng, "Anh, em thật không biết bao lâu rồi anh chưa khẩu nghiệp như vậy!"



Tống Tích Thành nâng cặp mắt, nhàn nhạt liếc nhìn Tống Phái Ngưng, không rõ hàm ý.

Ninh Thụy Vân không quan tâm đến hai anh em, ngược lại nói: "Mẹ nghe Phái Ngưng nói, con đã trở về được vài tháng, vậy sao không về nhà ăn cơm thường xuyên?"

Mặc dù không có chỉ tên, nhưng Ninh Thụy Vân lại đang nhìn Đỗ Phiên Nhược mà nói.

Đỗ Phiên Nhược hơi nhướng mắt, bắt gặp ánh mắt của Ninh Thụy Vân, trong lòng thở dài, lời này thật sự khiến người khác không có cách nào để trả lời.

Cô với nhà họ Tống đúng là có quan hệ, nhưng chuyện mà đến nhà họ Tống ăn cơm thường xuyên, không phải mấy năm qua cũng chưa từng ăn bữa cơm như vậy?

"Cháu vừa mới về nước mà bệnh viện bận quá nhiều việc! Cháu nhất định sẽ đến thăm vào ngày khác." Đỗ Phiên Nhược lịch sự đáp.

Thông thường mà nói, ngày khác là không còn ý nghĩa gì, trên mặt Ninh Thụy Vân nở nụ cười khá hài lòng, cô cũng mỉm cười theo.

Đều những người thông minh!

"Bác sĩ Đỗ, ngày sau là ngày gì? Nói được phải làm được. Chủ tịch nhà họ Ninh của chúng ta không thích những người nói mà không giữ chữ lời!"

"..."

Tống Tích Thành đột ngột cắt lời, giọng nói trầm xuống, Đỗ Phiên Nhược có chút đỏ mặt xấu hổ.



Lời hứa suông xã giao của cô đã bị vạch trần và phơi bày trước ánh sáng.

Từng lời từng chữ như buộc tội đạo đức giả của cô.

"Anh à, anh đừng làm khó Đỗ Phiên Nhược nữa. Khoa của cô ấy thường được gọi là khoa trung tâm của sự mệt mỏi! Thật sự rất bận, nửa năm qua Đỗ Phiên Nhược đã không nghỉ ngơi kể từ khi trở về nước rồi! Cậu ấy thực sự không có thời gian rảnh!” Tống Phái Ngưng ra tay cứu giúp.

“Ồ"

Tống Tích Thành cười không nói lời nào, quay đầu lại nhịn không được ho hai tiếng, giọng nói vẫn khàn khàn, "Bác sĩ Đỗ cần phải giữ gìn sức khỏe. Hai năm trước không phải bệnh viện của cô vừa mới chết một bác sĩ mới ba mươi tuổi sao? Thật đáng tiếc cho một bác sĩ giỏi như bác sĩ Đỗ."

"..." Đỗ Phiên Nhược nghiến răng, cầm đũa khẽ run.

Đây chả phải là đang nguyền rủa cô chết sớm sao?

"Đã là chuyện của mấy năm trước rồi. Bác sĩ Đỗ vẫn đang học tiến sĩ ở Đức, có thể là chưa từng nghe nói qua! Tuy nhiên, bệnh viện của cô đã bồi thường một khoản tiền lớn, cũng đáng." Tống Tích Thành nói liên tục lại chêm thêm một câu.

Nói xong, anh lại ho hai tiếng và cầm lấy chén trà trong tay mà nhấp hai ngụm.

Ninh Thụy Vân nhìn Tống Tích Thành một cái thật lâu, có chút không vui mà quát lên, "Tích Thành."