Chương 11: Đều Là Người Nhà.

Nhẹ nhàng lướt ngón tay trên màn hình, vì vẫn còn chưa quen với loại phần mềm này nên thao tác có chút chậm chạp.

Cô đang tập trung chọn món ăn...

Có người ai đó chợt vỗ lên bả vai, không nhẹ cũng không mạnh, nhưng đủ khiến Đỗ Phiên Nhược không khỏi kinh ngạc, điện thoại suýt chút nữa tuột khỏi lòng bàn tay.

Cô quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn người phía sau.

Người đẹp trước mặt đã thay một chiếc áo khoác da màu đỏ, nở nụ cười rạng rỡ đầy tự tin với cô.

Rõ ràng vừa mới chạm mặt nhau lúc sáng sớm, giờ lại gặp nhau, phảng phất tựa như...

“Đi thôi, tớ mời cậu ăn.” Tống Phái Ngưng mỉm cười.

Đỗ Phiên Nhược hít một hơi rồi thở dài, "Cảm ơn nha, nhưng tớ còn rất nhiều việc vẫn chưa làm xong, chỉ mua chút đồ ăn mang đi thôi!"

Dứt lời, cô cúi đầu xuống lại bắt đầu lướt điện thoại.

Bị người khác coi thường như vậy, nếu là người khác, Tống Phái Ngưng có lẽ đã sớm phát điên rồi. Nhưng người đó lại là Đỗ Phiên Nhược, trái lại cô đã quá quen với điều đó, cũng không tức giận, lắc đầu cười.

Đoạt lấy điện thoại di động của Đỗ Phiên Nhược một cách dứt khoát, ra hiệu cho cô bước ra khỏi phòng làm việc để xem xét.



Đỗ Phiên Nhược bất lực đứng dậy, chân trái vừa mới bước ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn hai người đang đứng bên ngoài, chỉ cảm thấy một luồng khí đậm chất quyền quý đập thẳng về phía cô.

Sắc mặt cô tối sầm lại, chân phải bất luận thế nào cũng không thể bước ra.

Người trên hành lang bệnh viện đông nghịt, ai ai đi qua đều tò mò mà quay đầu nhìn hai người đứng ở cửa phòng làm việc giống như bị bỏ rơi một mình trên thế gian này vậy.

Bên trái là Tống Tích Thành, bên cạnh anh là một quý bà trung niên vô cùng đoan trang.

Trên mặt tuy có dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được nét đẹp của tuổi trẻ, ánh mắt ôn nhu, ăn mặc quý phái, khí chất lại đặc biệt xuất chúng, toàn thân đều lộ ra gia cảnh giàu có, sự quý phái sang trọng chảy ra từ trong xương tủy, không thể nào với đến được.

Nếu khí chất ẩn nấp bên trong cơ thể thì năm tháng sẽ không bao giờ đánh gục được mỹ nhân.

Khi Đỗ Phiên Nhược nhìn qua, người phụ nữ ấy đã mỉm cười và gật đầu với cô một cách lịch sự.

Vẫn chưa nhìn kỹ hơn, Tống Phái Ngưng ở phía sau đã đặt tay lên vai cô sau và đẩy cô đi ra.

"Chủ tịch Ninh, Tống tiên sinh."

Đỗ Phiên Nhược cúi đầu, tim đập thình thịch, đầu ngón tay có chút cứng ngắc, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh mỉm cười, cúi người chào hỏi.



Chủ tịch tập đoàn Thụy Thành, Ninh Thụy Vân, mẹ của Tống Tích Thành.

Nếu nhà họ Tống phải chọn ra một người khiến Đỗ Phiên Nhược sợ hãi nhất, thì người này không phải Tống Xương Minh cũng không phải là Tống Tích Thành, mà chính là Ninh Thụy Vân.

Không hiểu sao cô lại có thể dám nói ra những lời cộc cằn trước mặt Tống Xương Minh, nhưng trước mặt Ninh Thụy Vân, cô ngay cả một tiếng động cũng không có.

Cô thậm chí không bao giờ dám nhìn vào mắt Ninh Thụy Vân, trước giờ vẫn luôn né tránh.

“Đứa nhỏ này, đều là người nhà cả, sao lại khách sáo như vậy!” Ninh Thụy Vân nhàn nhạt nở nụ cười, giả vờ trách móc.

Đôi mắt Đỗ Phiên Nhược đông cứng lại, bởi vì lời nhận xét khách sáo này, đáy lòng cô trầm xuống.

Cô dám cá rằng, nếu cô dám gọi Ninh Thụy Vân bằng một cái tên thân mật hơn như dì hay cô, chắc chắn Ninh Thụy Vân sẽ không nhịn cười được.

Chính vì cô quá hiểu rõ hoàn cảnh như thế nào, bỏ đi mọi quan hệ giữa bản thân và nhà họ Tống, có như vậy cô mới có thể nhận được một chút sự tôn trọng của nhà họ Tống.

Một lúc sau, Đỗ Phiên Nhược ngồi trong căn phòng trang nhã của một nhà hàng Nhật Bản.

Ninh Thụy Vân và Tống Phái Ngưng đang ngồi đối diện, mà Tống Tích Thành lại đang ngồi rất gần bên phía tay phải của cô.

Mặc dù bàn ăn rộng, nhưng cô vẫn cảm thấy rằng khuỷu tay của tôi sẽ vô tình bị chạm vào. Cô thậm chí có thể nghe thấy âm thanh tích tắc rất nhỏ của kim giây khi nó chuyển động, chạm vào đáy lòng, gần như cùng nhịp với tim của cô.