Chương 51: Chí hướng quả không tồi

Thôi Chi Hạo lúc trước còn đang ngáy to, nhưng khi Tô Nam vừa bước vào thư phòng, hắn lập tức mở mắt ra, trong ánh mắt là sự lạnh lùng sắc bén đầy cẩn trọng. Sau khi nhìn rõ người trước mắt, mọi cảnh giác lúc nãy liền biến mất không còn tăm hơi, lập tức trở lại trạng thái mơ hồ, lười nhác.

“Bây giờ là mấy giờ?”

“Giờ Tỵ một khắc, ngươi đã tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi thì tranh thủ đi được càng sớm càng tốt.” Tô Nam vừa nói vừa nhìn người hảo hữu năm xưa của mình, giọng điệu không chút khách khí.

"Tô Nam, ngươi như vậy thật vô tình quá đi. Tình cảm bằng hữu bao nhiêu năm qua của chúng ta như vậy, còn không thể ở lại dùng một bữa cơm ở nhà ngươi sao?"

"Hai năm qua ngươi đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho ta, có muốn ta bây giờ lập tức lấy giấy bút ra tính từng tội từng tội một với ngươi không? Hiện tại đừng nói chuyện ăn uống, ngay cả nhìn mặt ngươi thôi cũng đủ khiến ta không vừa mắt.” Tô Nam đã hạ quyết tâm, trở về nông thôn dựng một ngôi nhà, an an ổn ổn sống qua ngày không màng thị phi đúng sai. Giờ bên ngoài lại đang nhiều sóng gió, càng không muốn bị quấy rầy thêm, liên lụy vào mấy chuyện đó. Nếu không phải vì nể tình bằng hữu bao năm qua với Thôi Chi Hạo thì đã sớm ném hắn ra ngoài từ sáng sớm rồi, nào có chuyện để hắn ở trong nhà cho đến tận bây giờ.

Vừa nói đến chuyện này Thôi Chi Hạo đã vô thức nhụt chí, Tô Nam nhiều lần nhắc đi nhắc lại bảo hắn đừng tiết lộ tin tức của mình cho người khác, nhưng chỉ vừa tới chỗ Bùi Thừa uống vài chén, hắn đã nói làm lộ ra hết tất thảy. Không chỉ gián tiếp đưa Bùi Thừa tới, mà ngay cả Lục Kình cũng tới luôn rồi. Còn nhớ sau lần đó, Thôi Chi Hạo mấy tháng trời không dám đặt chân tới cửa Tô gia.

“Không phải chỉ có một lần thôi sao? Cần gì phải ôm hận lâu tới như vậy.” Thôi Chi Hạo có chút tức giận, hơn nữa, Bùi Thừa bọn họ dù sao cũng không phải là người lạ, hiện tại họ cũng không có ở trong giới kia, cho dù họ biết thì cũng có sao.

"Mấy năm nay đầu ngươi đều là dùng để trưng bày cỏ khô đúng không? Ngươi có biết bây giờ có bao nhiêu người đang theo dõi mình không? Đêm hôm khuya khoắt lại đến tìm ta, không cần đến một ngày, tin tức về ta sợ là cả cái thành này đều biết luôn rồi. Ngươi coi tính mạng ta là gì? Có phải cho rằng ta mỗi ngày trôi qua đều sống quá thoải mái rồi không?"

Não bộ của Thôi Chi Hạo lúc này cuối cùng cũng có dấu hiệu hoạt động trở lại, vẻ mặt kinh hãi, hắn căn bản đã hoàn toàn quên mất tình huống này, "Ta bây giờ liền lập tức đi ngay, nhất định sẽ xử lý sạch sẽ cái đuôi của mình."

Nói xong, Thôi Chi Hạo liền hỏa tốc rời khỏi Tô gia như bị ma đuổi, để tránh có người theo dõi tung tích của mình, hắn còn cố ý đi một vòng đặc biệt loằng ngoằng rồi tiến vào thành từ một cổng thành khác. Hắn vẫn không an tâm, còn cử một người ám vệ bí mật của mình cả đêm ra ngoài thành xác nhận một lượt.

Không thể trách Thôi Chi Hạo cẩn thận như vậy, bởi vì chuyện này hắn không thể không cẩn thận. Từ cách làm việc của đám người kia đối với biệt uyển có thể đoán ra được, một khi chúng biết đến tung tích của Tô gia, Tô gia về sau đừng mong có một ngày yên bình. Thôi Chi Hạo cũng rất muốn kéo Tô Nam xuất sơn, nhưng căn bản hắn nào dám. Không đợi mọi chuyện lắng xuống một thời gian, bây giờ náo loạn khác nào hắn tự mình đi tìm Diêm Vương uống trà.

Khi Giang thị làm xong điểm tâm quay trở ra, nghe nói Thôi Chi Hạo đã rời đi, nàng có chút khó hiểu, nhưng thấy phu quân mình nói hắn ta có chuyện công việc nên phải vội vàng trở về thì cũng liền bỏ qua. Chỉ có Tô Thiến Ly biết, Thôi Chi Hạo khẳng định là bị tiểu phụ thân cô đuổi đi.

"Thanh Vân, tuy rằng con đã đạt được công danh cử nhân, nhưng hiện tại cũng chỉ mới mười ba tuổi, viện thí(thi vào học viện) không cần vội. Vì vậy ta nghĩ con có thể ra ngoài đi đây đi đó học hỏi xung quanh, bởi vì kiến

thức không chỉ là những gì trong sách, con có hiểu không?” Sau khi ăn xong, Tô Nam đột nhiên nhìn về phía trưởng tử Tô Thanh Vân mà nói.

"Cha, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, đạo lý này con đương nhiên hiểu, cũng đã lên kế hoạch cho mình. Có điều, con vẫn chưa tìm ra nơi thích hợp để du hành, phụ thân, người có gợi ý nào không?" Tô Thanh Vân quả thật cũng có kế hoạch này, nhưng hắn đang lo lắng phụ thân phụ mẫu không cho phép mình đi, lại không nghĩ đến cha sẽ chủ động nhắc đến.

“Từ ngàn xưa đã tương truyền, Cô Tô sinh tài tử, đỉnh núi Điệp Loan kia, mưa bụi sương mờ đẹp như tranh vẽ, nơi này cũng là một địa điểm không tồi.”

Cô Tô? Nghe cha mình miêu tả, Tô Thiến Ly không khỏi nhớ tới thế giới phía bên kia của mình cũng có thiên đường dưới phàm thế là Tô Châu và Hàng Châu. Tô Châu thời cổ đại còn được gọi là thành Cô Tô. Điều này khiến Tô Thiến Ly không khỏi hoài nghi, có phải kiến thức lịch sử của mình không được nghiên cứu kỹ lưỡng, vì vậy, không nhớ ra vương triều Lăng Mặc này?

Nhưng cũng không đúng, trước đây Tây Tạng và Tân Cương phía tây bắc không phải là cao nguyên thì chính là sa mạc. Nhưng nơi này diện tích giáp biển không nhỏ, phía đông tuy rằng cũng có biển nhưng phía nam đa số là đầm lầy, không ai biết bên ngoài đầm lầy kia là những gì bởi vì không ai có thể vượt qua nơi đó.

Ai da, dù là sa mạc hay đại dương, giống thì vẫn là khác, cho dù thật sự trở về cổ đại, cô cũng không thể dựa vào lịch sử để làm chuyện tiên tri đoán trước tương lai được.

"Cha, con cũng cần học, người cho con đi cùng đại ca có được không?" Tiểu Vân Tiêu vốn cảm thấy chán nản khi nghe tin đại ca muốn rời nhà ra ngoài du hành, nhưng sau một lát suy nghĩ, cậu chợt ngộ ra bản thân cũng có thể đi cùng đại ca mà.

Nói không chừng cậu sẽ trở nên tài giỏi như đại ca của mình, cũng đi thi cử nhân gì đó rồi trở về.

"Ha ha, con muốn đi, chuyện này cũng được, có điều, trên đường đi phải lo ăn uống, sinh hoạt cho bản thân. Khát nước thì phải tự đun nước. Qua đêm ở chốn hoang vu, còn phải gặp đủ loại người ở bên ngoài, kể cả kẻ xấu, kẻ tốt, thậm chí có cả kẻ bắt cóc tiểu hài tử. Ngoài việc gấp rút lên đường, còn phải ghé thăm các tiên sinh danh tiếng khắp nơi trong vùng để nghiên cứu và tìm hiểu về phong tục địa phương. Quan trọng hơn là, ta sẽ giao bài khó yêu cầu hoàn thành, chờ ngày con trở về rồi lập tức kiểm tra, con có chắc chắn muốn đi không?”

Tiểu Vân Tiêu há miệng kinh ngạc hết nhìn phụ thân, quay sang mẫu thân, rồi lại nhìn về phía đại ca cậu. Lá gan nhỏ bắt đầu rối rắm, suy nghĩ kĩ càng. Cậu vốn muốn đi với đại ca của mình, nhưng cậu lại không thể nấu ăn hay đun nước, huống hồ là qua đêm ở nơi hoang vu, không có nhà cửa, không có giường, càng không có chăn bông.

"Đại ca, hay chúng ta không đi nữa, không biết nấu ăn sẽ bị đói đó." Tiểu Vân Tiêu tiến lên nắm lấy tay áo Tô Thanh Vân, mong hắn xua tan ý định đi du hành cho bằng được.

Tô Thanh Vân buồn cười nhìn đệ đệ nhỏ bị cha mình làm cho sợ hãi, cũng không dám trực tiếp vạch trần lời nói của cha mình, chỉ có thể làm theo lời cha nói: "Không thành vấn đề, đại ca biết nấu cơm, cũng có thể nấu nước sôi. Đại ca nói cho đệ một bí mật, ta còn biết võ công không sợ ngủ nơi hoang vu. Có điều đệ bây giờ còn nhỏ, có thể đợi sau này đến khi lớn lên, đệ học nấu ăn, đun nước và võ thuật rồi, đại ca và đệ, chúng ta cùng nhau đi.”

Bây giờ đi chẳng phải chỉ có mình cậu bị bỏ đói sao, Tiểu Vân Tiêu suy nghĩ một chút liền đồng ý: "Vậy đệ đệ chưa vội đi, đợi đến khi đệ học nấu ăn, đun nước, rồi học võ xong rồi, lúc đó đi chưa muộn."

Giang thị nhìn thấy phu quân và trưởng tử đang cùng nhau bắt nạt tiểu nhi tử của mình, không đành lòng muốn mở miệng nói vài câu phân tích, lại bị Tô Thiến Ly bên này bất động thanh sắc ngăn cản mở lời. Tiểu phụ thân mặc dù đúng là đang đùa với Tiểu Vân Tiêu, nhưng đồng thời cũng là đang nhắc nhở Tô Thanh Vân chuyến đi lần này có bao nhiêu khó khăn, vất vả, phải gặp những loại tình huống như thế nào, còn đang nói với Tiểu Vân Tiêu về thế giới bên ngoài thôn Hòe Thụ.

Tiểu Vân Tiêu hiện đã sáu tuổi, cậu rất thông minh và nhạy bén, nhưng lại có phần ham chơi. Vì vậy, thời điểm này là thích hợp nhất để bắt đầu chỉ dạy cậu.

Sau hôm đó, người Giang gia thấy được cảnh tượng ngoại tôn luôn nghịch ngợm, nô đùa khắp nơi, bây giờ lại ngày nào cũng quanh quẩn trong bếp mày mò học hỏi, đến mức làm bọn họ lo lắng phải tìm Tô Nam hỏi: “Tỷ phu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với Tiểu Vân Tiêu, sao đang chơi đùa vui vẻ, giờ lại trở thành học nấu nướng rồi?”

“Vân Tiêu là muốn tìm hiểu cách để tự lực cánh sinh, sau này có thể đi ra ngoài tự mình du hành.” Tô Nam bình thản trả lời, lại khiến cho trên dưới Giang gia kinh ngạc tới mức muốn rớt hàm. Nhìn sang Tiểu Vân Tiêu bên kia, còn chưa cao ngang bằng cái bếp, vậy mà đã có tham vọng, thật không tồi!