Chương 50: Ai ở trong thư phòng

"Đây là nhóm thứ bao nhiêu rồi?"

"Bẩm báo Tam gia, nhóm thứ hai mươi rồi."

"Ha ha." Tuy rằng là cười, nhưng lại khiến cho người ta không cảm thấy một chút ấm áp nào, ngược lại, còn có một sự ớn lạnh thấu xương và một chút u buồn không thể nhận ra. Từ sau khi sự việc kia xảy ra, chỉ trong khoảng thời gian hai năm, đã có tới hai mươi nhóm thích khách tới ám sát. Nếu nói ngay từ đầu hắn không hề biết ý tứ của người kia, thì sau những chuyện trong hai năm qua lần lượt xảy ra, bây giờ còn chuyện gì mà không rõ ràng nữa?

"Lần này không cần xử lý, trực tiếp đuổi về chỗ cũ."

"Tuân lệnh, Tam gia." Phú Nguyên nghe xong lời này tinh thần có phần chấn động. Tam gia cuối cùng cũng quyết định đánh trả rồi. Trong hai năm qua, những người như thế này cứ liên tiếp nhau đến, bọn họ chỉ cần một đao liền gϊếŧ chết bọn chúng, Tam gia thậm chí còn trấn áp không cần người ra tay tra khảo, truy xét tới cùng, trực tiếp gϊếŧ là xong.

“Nhân tiện, ngày mai ngươi đi tìm một căn nhà ở nội thành, chúng ta cũng nên cùng đi ra ngoài xem một chút.” Phú Nguyên đang định lui ra ngoài, nghe được câu này, liền ngẩng đầu nghi vấn: “Tam gia, lần này là vào nội thành, còn sự an toàn của người phải làm sao?”

"Ngươi đi cùng đã là an toàn rồi." Lăng Dật Thần cũng không nói tới việc thực ra bây giờ nơi này mới là nơi không an toàn nhất.

“Tuân lệnh, Tam gia.” Nhìn thấy Lăng Dật Thần đã nhắm mắt, Phú Nguyên biết rằng không thể thay đổi quyết định của Tam gia được nữa, hắn chỉ có thể nhận lệnh rồi lui ra. Trong khi đó An Khang, An Thái ở trong góc tối lại bất đắc dĩ cười khổ. Bọn họ biết, Lăng Dật Thần từ lâu đã không còn tín nhiệm mình nữa, rời khỏi biệt uyển lần này, không chỉ để thoát khỏi tầm ngắm của một số người, mà còn là để kiểm tra lòng trung thành của bọn họ.

Thôi Chi Hạo hiện giờ là tri phủ của Thông Châu, vốn vẫn luôn để mắt đến biệt uyển. Biệt uyển vừa xảy ra chuyện, một lúc sau tin tức đã tới tai Thôi Chi Hạo. Hắn đối với tinh thần bám riết không tha của những tên kia, vạn phần bội phục. Đồng thời, càng nghĩ càng không thể đoán ra danh tính hay hiểu rõ tâm tư, suy nghĩ của người luôn dung túng hết lần này đến lần khác, không trừ khử tận gốc những tên kia. Chẳng lẽ, hắn đã đoán sai sao ?

Hắn thực sự được gửi đến nơi này để làm một mục tiêu và quân cờ thôi sao?

Nghĩ đến đây, Thôi Chi Hạo suy nghĩ cả đêm không ngủ, hắn cảm thấy dường như cả nhà, cả gia tộc mình đang đứng trên vách núi, phía dưới là vực sâu thăm thẳm, bất cẩn một chút sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Trong lòng đã mệt mỏi, lại càng thêm ớn lạnh.

Trời còn chưa kịp sáng, Thôi Chi Hạo đã cưỡi ngựa đi vào thôn Hòe Thụ, đứng trước cổng Tô gia. Hắn chợt nhận ra, mình và Tô Nam của năm ấy có bao điểm tương đồng, cũng thầm lý giải được, vì sao Tô Nam lại nguyện ý trở về ẩn cư chốn nông quê, cũng không muốn dính líu tới những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

“Mới sáng sớm đã đứng trước cửa nhà ta là có việc gì?” Tô Nam nghe thấy tiếng vó ngựa, từ trong giấc ngủ lập tức tỉnh dậy, lấy một chiếc áo khoác ngoài ra mở cửa. Cửa vừa mở, liền nhìn thấy một Thôi Chi Hạo người phủ đầy sương giá, sắc mặt không đổi, thẳng thừng hỏi người trước mặt.

“Triết Vũ, ta có chút chuyện này muốn hỏi ngươi.” Thôi Chi Hạo lúc này không có tâm trạng nói đùa với bằng hữu, vẻ mặt mang theo sự chua xót nhìn Tô Nam.

Tô Nam nhíu mày, lách người qua một bên để chừa ra một chỗ, nói: “Vào đi”.

Hai người đi vào thư phòng, Thôi Chi Hạo vừa ngồi xuống liền như cây đậu trút bỏ mọi thứ, đem mọi sự nói ra. Kể cả mục đích thực sự của mình đến Thông Châu, những chuyện còn nghi hoặc, suy đoán chưa thể trút bỏ trong lòng, ánh mắt đầy mong chờ nhìn về phía Tô Nam: “Huynh đệ, tuy nói mối quan hệ giữa chúng ta đã thay đổi kể từ khi theo hắn đi lên vị trị đó, nhưng chính ta cũng không thể tìm ra lý do tại sao nó lại trở nên như vậy, thân phận của ta thay đồi, thì tình nghĩa huynh đệ đồng sinh cộng tử trước kia cũng tiêu biến hay sao?”

Tô Nam nhìn khuôn mặt bi thương của Thôi Chi Hạo, đôi mắt đen dần dần tối sầm lại. Thôi Chi Hạo thấy Tô Nam chỉ nhìn mình chằm chằm, nhưng một lời cũng không nói, không khỏi cao giọng: "Ngươi vẫn không chịu mở miệng nói chuyện với ta sao?"

"Ngươi còn muốn ta nói gì? Nói rằng não của ngươi thực sự là thứ đồ trang trí, hay nói ngươi thực sự là một kẻ ngốc." Tô Nam định thần lại, liếc nhìn Thôi Chi Hạo một cách chế giễu. Tên tiểu tử này trước kia cũng không coi là ngốc lắm, vậy mà mấy năm này vì đối phó với đám người cậy già lên mặt mà trở nên ngớ ngẩn theo rồi, cũng không biết dùng não mà suy nghĩ sự tình.

"Sao? Ta có chỗ nào nói sai chứ?" Thôi Chi Hạo sửng sốt, cố gắng hồi tưởng một chút xem chính mình ban nãy đã nói cái gì, cũng không phát hiện ra rốt cuộc có chỗ nào nói không đúng. Chẳng lẽ sự tình không phải như hắn nghĩ?

Tô Nam lúc này thực sự muốn đem hết những đánh giá về một Thôi Chi Hạo văn võ xong toàn, tất cả thu hồi lại. Tiểu tử nãy vẫn là một tên lỗ mãng, thậm chí là một tên lỗ mãng có trí nhớ tối.

"Ngươi có còn nhớ khi trước, vì sao người kia với thân phận thái tử lại tự mình đi đến trước biên ải không? Được, ngay cả khi ngươi không nhớ điều này, vậy ngươi có thể nhớ tại sao ngươi lại từ một vị Đại tướng quân tay cầm trường giáo trở thành một Giám sát ngự sử cầm bút lông không? Thậm chí nếu không nhớ rõ chuyện đó thì cũng nên nhớ xem mình đã đấu khẩu với mấy lão gia hỏa trong triều như thế nào? Sau đó hãy nghĩ xem, người kia năm đó tại vì sao lẽ ra sẽ tới Thông Châu, nhưng sau khi trở về thì lại làm gì?”

Tô Nam không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi một mạch mấy câu, không chờ Thôi Chi Hạo phản ứng, liền đứng lên chuẩn bị rời đi: "Ngươi ở đây từ từ suy nghĩ, bây giờ ta phải đi ngủ tiếp."

Tô Nam đêm hôm qua vì chờ mấy hài tử trở về, tới giờ Sửu mới được chợp mắt. Bây giờ còn chưa tới giờ Mão, nếu biết Thôi Chi Hạo tới chỉ để nói mấy chuyện này, Tô Nam nhất định sẽ không mở cửa cho hắn tiến vào một bước. Thôi Chi Hạo sững sờ nhìn bóng lưng Tô Nam rời đi, không thể đoán ra đây là loại ý từ gì? Đột nhiên hắn cảm thấy mình không có huynh đệ gì nữa, đau buồn ngã xuống ghế, trong lòng có chút bi thương. Mãi tới một lúc lâu sau, hắn mới nghĩ tới những vấn đề Tô Nam để lại trước khi rời khỏi.

Hồi ức từng chút từng chút một hiện ra, khi vấn đề cuối cùng được nhớ lại, khuôn mặt Thôi Chi Hạo đã trở nên méo mó từ lúc nào. Qua nhiều năm, để đối phó với những lão gia hỏa đó, hắn luôn phải trực lai trực vãng, thẳng tay với nhau, thực sự biến đầu óc của mình thành thứ đồ trang trí rồi, trở thành một kẻ hồ đồ, lỗ mãng. Một chuyện hiển nhiên như vậy, hắn lại còn không rõ mà cố ý chạy đi tìm Tô Nam, không trách vừa rồi Tô Nam lại có biểu hiện như vậy.

Thôi Chi Hạo lúc này rất muốn quay ngược được thời gian, thật sự không còn mặt mũi nào nghĩ đến chuyện xấu hổ trước khi đến nhà Tô Nam nữa, huống chi tiếp theo đây không biết hắn sẽ còn phải đối mặt với ánh mắt chế giễu của Tô Nam như thế nào.

Hắn thật sự muốn cứ vậy im lặng mà rời đi, nhưng cũng tự mình biết rằng dù đi hay ở thì cũng không có quá nhiều khác biệt, có khi lại càng khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Cuối cùng, sau khi vật lộn một hồi Thôi Chi Hạo cũng đã ngủ thϊếp đi ở thư phòng, chờ tới khi người Tô gia đều đã tỉnh dậy, hắn vẫn còn ngủ say ngon lành, tiếng ngáy rung trời.

“Phụ thân, người đang ở trong thư phòng là ai vậy?” Tô Thiến Ly rất tò mò về người có thể được cha cho ở lại qua đêm, phải biết rằng ngay cả Thôi Chi Hạo, người thường xuyên đến nhà bọn họ, cũng không có vinh hạnh này.

“Đúng vậy, Tô Nam, rốt cuộc là ai đang ở trong thư phòng nhà chúng ta?” Giang thị lo lắng nắm lấy cánh tay Tô Nam, ngay cả khi phu quân nàng đang ở bên cạnh, nàng vẫn có chút e dè trước những người lạ tới nhà, chưa kể nàng còn không biết người này là ai, lại tùy tiện ngủ lại nhà mình.

"Đừng sợ, là Chi Hạo. Hôm qua hắn ra khỏi thành làm chút việc vặt, không muốn phải mất công mở cổng thành nên chạy tới đây. Ta thấy hắn đáng thương liền để hắn ngủ lại." Sự kiên nhẫn của Tô Nam với thê tử của mình vẫn luôn rất tốt.

Khi nghe thấy Tô Nam nói người trong thư phòng là Thôi Chi Hạo, Giang thị mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đáp, “Vậy ta đi làm chút điểm tâm.”

“Được, đi làm món bánh trứng ngô nếp, hôm nay ta đột nhiên muốn ăn món đó."

"Mẫu thân, con hôm nay muốn ăn màn thầu. Đi, Ly Nhi sẽ giúp người." Tô Thiến Ly nhìn tiểu phụ thân chưa bao giờ đòi hỏi món ăn, hôm nay lại bất thường như vậy, lại nghĩ tới thúc thúc Thôi Chi Hạo đang ở trong thư phòng bên kia, cũng thầm hiểu được phụ thân là tức cảnh sinh tình, nhớ lại chuyện cũ năm xưa. Có điều bánh trứng ngô nếp muốn có nguyên liệu rồi lại làm vỏ rất mất công lại hơi rắc rối, nên tự mình chủ động tới giúp mẫu thân một tay.

"Được rồi, được rồi, mẫu thân sẽ nhanh nhanh làm xong cả hai món, cho phụ tử hai người ăn."