Chương 38: Vẫn rất tin tưởng

"Quả Tử Đằng."

Từ Huệ đại sư nhìn thấy đồ vật mà đồ đệ của mình mang đến, đôi mắt bình thản cũng hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó ông nhìn đồ đệ nói: "Quả Tử Đằng này vi sư cũng chỉ thấy trong ghi chép của sư phụ. Nghe nói quả Tử Đằng này còn được mệnh danh là quả tiên, có thể giải được bách độc, người chết ba ngày có thể sống lại."

"Kỳ diệu như vậy." Lăng Dật Thần thốt lên đầy khó tin, nhưng: "Tại sao trước kia sư phụ không nói đến nó?"

"Loại quả này ngoài dược hiệu thần kỳ, còn có một chỗ kỳ lạ, tung tích của nó rất khó tìm, trăm năm nở hoa, trăm năm kết quả, không ai biết dáng vẻ khi chín muồi của nó trông như thế nào. Cho nên, người không hữu duyên thì không có được.” Từ Huệ đại sư vừa nói vừa nhìn thoáng qua đồ đệ đang ngây người, mỉm cười hòa ái.

"Bây giờ con có quả Tử Đằng này, con không phải tới thi châm nữa."

"Sư phụ, ý của người là vận tinh của con đã xuất hiện, chính là người hái quả tử đằng này." Phản ứng đầu tiên của Lăng Dật Thần không phải là bệnh của mình có thể chữa tận gốc, mà là nhớ lại những gì trước đây sư phụ nói, chỉ cần vận tinh của hắn ta xuất hiện, bệnh của hắn ta có thể hoàn toàn được trị tận gốc.

“Cũng không phải, con có quả Tử Đằng đúng là cơ duyên của con. Đúng rồi, phương pháp cấy ghép thực sự có thể cải thiện việc thu hoạch lương thực?” Từ Huệ đại sư không trả lời câu hỏi của đồ đệ mà vòng vo chuyển sang chủ đề khác.

Lăng Dật Thần cũng nhận ra, nhưng hắn ta không biết vì sao, nhưng xuất phát từ sự kính trọng và tin tưởng sư phụ của mình, hắn ta cũng không định hỏi lại.

"Đồ nhi đã xem qua số liệu, quả thực là có thể, nhưng không chỉ cao hơn một chút, khoảng bốn phần."

Từ Huệ đại sư không nói lời nào, nhưng trong lòng thầm nghĩ, vận tinh này không chỉ của riêng Dật Thần, mà còn là của toàn thiên hạ, ngôi sao may mắn, phúc của thiên hạ, phúc của vạn dân.

"A di đà phật, thiện tai thiện tai."

Hai sư đồ tán gẫu một lúc, chờ đến khi Lăng Đật Thần vừa xuống núi, Từ Huệ đại sư mới dặn dò hắn ta: "Dật Thần, vi sư dặn dò con một câu, chuyện quả Tử Đằng này nhớ không được đem lan ra bên ngoài."

"Sư phụ, đồ nhi hiểu rồi." Quả Tử Đằng này thần kỳ như thế, một khi người khác biết được, chẳng những Thông Châu khó được yên ổn, chính hắn ta chỉ sợ cũng sẽ không được yên tĩnh nữa, nhưng hắn ta luôn cảm thấy sư phụ dường như muốn hắn ta bảo vệ người hái quả Tử Đằng, chẳng lẽ sư phụ biết người này là ai sao?

Chính là có thể, quả Tử Đằng này là do Thôi đại nhân tặng cho hắn ta, không phải sao?

Sau khi trở về, hắn ta lập tức mời Thôi Chi Hạo đến biệt uyển, hỏi chuyện quả Tử Đằng, chỉ số thông minh của Thôi Chi Hạo chỉ không đủ dùng khi ở trước mặt Tô Nam, thời gian còn lại đương nhiên vẫn dùng được. Chính hắn ta đã dùng qua quả Tử Đằng nên đương nhiên biết chỗ kỳ lạ của nó, càng hiểu được một khi nói ra Tô gia thì sẽ gây ra vô số rắc rối cho họ, vì vậy bất kể đối phương hỏi gì, hắn ta đều nói rằng thuộc hạ của mình vô tình lấy được nó vào nhiều năm trước, người nọ cũng không còn sống nữa.

Chuyện này Tô Thiến Ly hoàn toàn không biết gì, bây giờ cô đang cầm số tiền Thôi Chi Hạo đưa tới, vẻ mặt tham tiền cười cười, sau đó bắt đầu kế hoạch xây phòng ở. Giang thị biết chuyện trong nhà xây dựng thêm viện, mấy nữ nhân mỗi người một viện, nhi tử của nàng ấy thì không nói, nhưng viện của nữ nhi nàng ấy lại đưa ra một đề nghị, nói rằng nên thêm một hồ sen trong viện của nữ nhi, còn nói nàng ấy đã nhìn thấy một viện như vậy trong mộng, nó rất xinh đẹp.

Tô Thiến Ly và hai phụ tử Tô Nam nhìn nhau, cảm giác đây không phải là mơ mà là nơi nàng ấy từng sống. Tô Nam suy nghĩ một lúc thì vung tay, quyết định không chỉ xây hồ sen trong viện của nữ nhi mà chủ viện cũng cũng có một cái. Tô Thanh Vân trợn mắt ngoác mồm nhìn phụ thân nhà mình, chủ viện của phụ mẫu ngoài sương phòng nhà giữa thì còn có một tòa tú lâu, vốn đã đủ lớn, bây giờ thêm một cái hồ sen, không phải là gấp đôi cái sân nơi họ sống bây giờ sao.

Hơn nữa viện của ba huynh muội bọn họ, phòng ở của hạ nhân, nhà kho, nhà của họ mà xây một khoảng sân rộng như vậy có gây chú ý quá không?

“Không sao, dù sao chúng ta cũng đã mua nhiều đất rồi.” Đương nhiên Tô Nam biết sân nhà sẽ gây chú ý, nhưng đây là lần đầu tiên thê tử đưa ra yêu cầu trong nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên sẽ thỏa mãn thê tử.

Giang lão gia nghe nói nhà tế tử sắp xây nên đến hỏi thăm, vừa hỏi cũng rất ngạc nhiên, cái sân này xây một nghìn mấy trăm lượng là ít nhất.

"Tế tử, nhạc phụ không phản đối xây viện, nhưng cái viện này có quá lớn hay không? Cái hồ sen này cũng không cần thiết lắm."

"Nhạc phụ, Nhu Nhi nói thích trong nhà có một cái hồ sen. Bây giờ có khả năng rồi thì sửa, mùa hè cả nhà có thể hóng mát cùng nhau cũng tốt. Nhạc phụ có muốn cùng xây không, về chuyện tiền bạc người không phải lo lắng."

Tế tử quá xa hoa, Giang lão gia nghi ngờ nhìn hắn: "Sao, nhặt được vàng trên đường à."

“Dược liệu bán được không ít tiền, mấy tiểu cữu tử(cậu em vợ) mỗi ngày đều đi cùng Ly Nhi lên núi. Đương nhiên, bọn họ cũng có một phần tiền.” Tô Nam không nói tới quả Tử Đằng, không phải vì hắn không tin Giang lão gia, mà là chuyện quả Tử Đằng, càng ít người biết thì càng tốt.

Hơn nữa, nếu bọn họ biết chuyện, có thể cũng không phải là chuyện tốt.

"Lại tìm việc nữa. Được rồi, vài năm nữa mấy tên xú tiểu tử cũng nên tính chuyện thú thê rồi, bây giờ làm lại sân cũng vừa lúc." Giang lão gia nghe xong cũng không khách khí.

Ông ấy không biết tế tử có bao nhiêu tiền, nhưng hiểu được tính tình tế tử, nếu không có năng lực này, hắn cũng sẽ không nhắc tới, cũng sẽ không giả vờ khách sáo, hắn nói điều này chính là thực sự có ý đó.

Tế tử hiếu kính, hà cớ gì mà không cần!

Tính không khách khí của Giang lão gia rất hợp ý của Tô Nam, hắn cũng không thích giả vờ khách sáo đưa đi đẩy lại, hắn cũng thấy được rất nhiều người dối trá rồi: "Nếu như vậy, nhạc phụ trở về thương lượng với mấy đệ đệ một chút, mọi người tính xây thế nào."

"Còn có thể thế nào. Viện cũ thì giữ lại, về sau ta và nương các con ở đó, bốn tên tiểu tử kia thì mỗi đứa một viện, sau khi thành thân thì phân ra, miễn cho ở chùng một nhiều chỗ thị phi.” Trước kia Giang lão gia còn cảm thấy mấy đời bọn họ ở cùng một chỗ vẫn tốt, trong nhà không được quạnh quẽ, mấy đứa con sau khi thành thân cũng không được ở riêng, người một nhà ở cùng một chỗ càng thêm náo nhiệt.

Nhưng sau khi nhìn thấy những chuyện xảy ra trong Hà gia mấy ngày nay, ông ấy dứt khoát từ bỏ ý định này, nhiều người thì náo nhiệt, nhưng nhiều người nhiều lòng cũng dễ gây chuyện thị phi, đừng để cuối cùng gây chuyện như Hà gia, tình huynh đệ cũng không biết có hay không.

Lão Đại Hà gia năm đó đi trưng binh thay lão Tam, nhưng lão Tam này không nhớ tình xưa thì không nói, còn cảm thấy lão Đại lão Nhị thiếu hắn ta, cảm thấy hắn ta ở nhà chiếu cố vợ con bọn họ vất vả, công lao càng lớn. Lần này hắn ta và lão Tứ bị thương cùng nhau, hắn ta không tin tế tử nên phải lên thành, không quan tâm gì, lấy một nửa số tiền trong nhà đi mà vẫn bó tay, kết quả là lão Tứ đã được chữa khỏi mà không tốn tiền.

Lại bắt đầu oán hận Phú ca Hà gia, nói hắn ta vong ân phụ nghĩa, biết y thuật Tô gia giỏi cũng không nói cho họ, để họ tiêu tiền uổng phí, chịu tội lớn như vậy, ở nhà cũng không buông tha.

Cuối cùng ầm ĩ làm cho lão Đại Hà gia tức giận, mời tất cả các trưởng lão trong thôn, nói hết chuyện xảy ra trong Hà gia mấy năm nay. Kết quả thế nào, hai phu thê bọn họ làm việc không nhiều bằng đại phòng nhị phòng, kiếm bạc không nhiều như tứ phòng, bọn họ vất vả nhiều năm, mà còn chưa đủ một nhà bọn họ ăn mặc, sinh hoạt.

Bởi vì tức phụ của lão Tam chưa bao giờ xuống ruộng, lão Tam một mình xuống đất, một mình kiếm tiền, nhưng đại phòng nhị phòng người ta, ngoại trừ hai tức phụ, những hài tử ở hai phòng cũng có thể xuống ruộng làm việc.

Vốn dĩ người trong thôn còn tưởng tam phòng Hà gia là công thần của Hà gia, sau tính toán như vậy thì hóa ra người vong ân phụ nghĩa lại là bọn họ, lão gia tử Hà gia bị ba người tức phụ làm lạnh lòng. cũng biết trong nhà nhiều người, ở cùng một chỗ thì thị phi càng nhiều, còn có thể đem tình cảm của mấy nhi tử triệt để mất hết, ngày đó lập tức chia nhà, hai phu thê già bọn họ đi theo đại phòng.

Giang lão gia bị kí©h thí©ɧ dữ dội nên dứt khoát quyết định, sau này hai người già bọn họ sẽ sống riêng, cũng không sợ bọn họ không hiếu thuận, ông ấy vẫn rất tin tưởng vào những đứa nhỏ mà mình dạy dỗ.