Chương 37: Hẹp hòi đến ghê tởm

Hà Phú đi về nhà nói chuyện, người đến chỉ có Tứ thúc của hắn ta, mà Tam thúc của hắn ta thì giống những người khác trong thôn, đi đến thành Thông Châu. Khi biết được kết quả này, Tô Thiến Ly đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ngay lập tức cả người không thoải mái, có thể trong thôn không có đại gian đại ác, nhưng có những người suy nghĩ thật sự hẹp hòi đến ghê tởm.

Bọn họ không tin tiểu phụ thân, nhưng cũng không cam lòng từ bỏ cơ hội lợi dụng, người Tô gia vốn là ngoại lai, giúp một người cũng là giúp, vì sao lại không giúp bọn họ? Có thể bọn họ còn đang nghĩ rằng nếu tiểu phụ thân không chữa khỏi bệnh, họ còn có thể lừa gạt, yêu cầu nhà bọn họ phải đưa họ vào trong thành chữa bệnh, cứ như vậy ngay cả tiền dược liệu họ cũng không cần trả.

Nhưng khi tiểu phụ thân nói đưa người đến Giang gia thì ý nghĩa lại không giống nhau, người đưa tới để chữa bệnh, sau khi khỏi bệnh thì việc đưa tiền là điều kinh thiên địa nghĩa, nhưng họ không tin tiểu phụ thân, nếu họ đều phải tốn tiền, đương nhiên họ sẽ chọn thầy thuốc trong thành.

Lúc này, Giang lão gia mới nhận ra, trong lòng ông ấy rất tức giận, hừ một tiếng, không biết tốt xấu.

Thương thế của Tứ thúc Hà gia mới nhìn trông rất đáng sợ, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, Tô Nam hoàn toàn có thể xử lý được. Đầu tiên, hắn dùng ngân châm gây tê, sau đó khâu lại, bôi một ít kim sang dược, thêm một ít thuốc giảm nhiệt trong y quán là hoàn tất.

Tứ thúc Hà gia đến Giang gia bởi vì tin tưởng đại điệt(cháu trai cả) nhà mình, nhưng khi xem toàn bộ quá trình thì choáng váng cả người. Tô tiên sinh dùng khâu quần áo khâu vết thương nhưng hắn không cảm thấy thấy đau, hơn nữa trước đó vết thương chảy máu không ngừng, sau khi bôi thuốc thì ngừng chảy ngay, hóa ra Tô tiên sinh không chỉ là tú tài, mà y thuật cũng lợi hại như vậy.

"Mỗi ngày thay thuốc một lần, thuốc này mỗi ngày một bộ, sắc thành một bát nước đun uống ba lần trong ngày, uống hết thì vết thương gần như sẽ đóng vảy. Chờ miệng vết thương đóng vảy thì sẽ không có việc gì nữa.” Tô Nam ôn hoà dặn dò vài câu, sau đó cầm hòm thuốc về nhà.

“Tứ thúc, thúc sao rồi, có khoẻ hơn không?” Hà Phú rất có tình cảm với Tứ thúc này. Khi phụ thân hắn ta bỏ nhà ra đi, chính người Tứ thúc này đã dẫn dắt hắn ta vượt qua giai đoạn mờ mịt đó, thậm chí Tứ thúc còn vì bọn họ mà hơn hai mươi mới cưới thê tử.

“Yên tâm, Tứ thúc đã khá hơn nhiều rồi.” Tứ thúc Hà gia vỗ vai đại điệt, nở một nụ cười, lúc này tâm của Hà Phú mới buông xuống, chỉ là trong lòng hắn ta có thêm ý kiến với Tam thúc.

Thân thể Tứ thúc từ nhỏ đã yếu ớt, Tam thúc không bảo vệ Tứ thúc, ngược lại còn đẩy Tứ thúc ra để chạy trốn, nếu không phải Tạ đại bá đi lên giúp một tay, sợ rằng Tứ thúc bị thương còn nặng hơn.

“Giang đại bá, tiền thuốc này. Nếu không đủ thì cứ lấy thêm trong tiền công của con đi.” Hà Phú lấy một nén bạc từ trong ngực ra đưa cho Giang lão gia, mặt còn hơi đỏ, bởi vì hắn ta sợ rằng tiền này không đủ.

"Tiểu tử ngốc, khoảng thời gian này con đã giúp tỷ phu thu dọn nương rẫy rồi, tỷ phu con đều nhìn thấy hết, cho nên tiền này cầm về mua ít đồ ngon cho Tứ thúc của con, bồi bổ thân thể.” Giang lão gia vỗ vào lưng Hà Phú như Thiết Sa Chưởng, trong lòng ông ấy cũng coi trọng hắn ta hơn vài phần.

Đứa nhỏ này rất trọng tình nghĩa, rất tốt bụng.

"Ta nghe nói nương con đã tìm một mối hôn sự cho con. Ta nói với con, cưới thê tử thì nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, cũng phải tìm người mình thích. Nếu không tìm hiểu rõ ràng mà cưới về, không nói đến việc quấy phá gia đình, mà ngay cả chính mình cũng không thoải mái, nhớ ta, đại bá của con, kiếp này đã cưới đúng thê tử tốt."

“Cha hài tử, nói hưu nói vượn gì ở trước mặt đứa nhỏ vậy?” Khó có lúc Kiều thị thẹn quá hóa giận trước mặt Giang lão gia, nhìn trộm xem ông ấy nói cái gì.

"Phú ca, đừng nghe đại bá con nói hưu nói vượn, mẫu thân con nhất định sẽ tìm cho con một người hiền lành sống chung." Kiều thị vội vàng nói lại với Hà Phú.

Hà Phú vốn dĩ không quan tâm lắm đến chuyện đón dâu, dù sao hắn ta cũng vì nhà nghèo mà bị trì hoãn đến tuổi này, người ta nguyện ý lại đây thì hắn ta cũng rất vui, nhưng bây giờ nghe Giang đại bá nói, nghĩ đến Tam thẩm Lý gia, còn có nương của Đàm Võ, đột nhiên hắn cảm thấy cưới thê tử thật sự không thể tùy tiện, phải hỏi thăm cẩn thận mới được.

"Đa tạ Giang đại bá, lời người nói con sẽ nhớ kỹ."

“Ha hả.” Giang lão gia không dám nói tiếp nữa nên chỉ có thể cười ha hả, sau đó cẩn thận liếc nhìn Kiều thị, khiến cho Kiều thị xấu hổ không thôi, cuối cùng trừng mắt liếc ông ấy một cái rồi đỏ mặt bỏ đi.

"Phú ca, có muốn đại bá làm mai cho con không? Nhân phẩm của cô nương này thì không có gì để nói, nhưng nhà nghèo làm liên lụy nàng, đã hai mươi tuổi." Giang lão gia nói cô nương này chính là người ông ấy nhìn thấy khi đi thu bắp ở nông thôn vào năm trước, hôm đó trời mưa nên đến nhà nàng ta trốn mưa, ở một đêm, lấy ánh mắt nhìn người của ông ấy thì chắc chắn sẽ không tồi.

"Đa tạ đại bá, hai mươi không phải là quá lớn, con cũng đã hai mươi hai. Vừa khéo con tin vào ánh mắt của đại bá, khi về con sẽ nói với nương." Lúc này Hà Phú cũng bất chấp ngại ngùng, hắn ta cảm thấy Giang đại bá đã nói tốt về cô nương ấy thì nàng ấy chắc chắn sẽ không tệ, đương nhiên sau này hắn ta cũng sẽ đi hỏi thăm, hắn ta cũng thực sự không muốn cưới một giảo gia tinh(kẻ quấy phá gia đình).

Hắn ta là đại ca, bên dưới còn có các đệ đệ muội muội.

Tuy rằng Tứ thúc Hà gia cảm thấy Giang lão gia khác với bình thường mình thường thấy, nhưng khi nghe nói muốn giới thiệu cô nương cho đại điệt tử nhà mình thì cũng mừng cho đại điệt. Ông ta đón dâu cũng muộn, cho nên khi nghe nói tuổi của ông ta thì có rất nhiều cô nương đều không nguyện ý gả, thê tử mà ông ta cưới, nếu không phải kế mẫu vội vàng gả nàng ta ra ngoài để lấy sính lễ cho huynh đệ nàng thì chỉ sợ ông ta cũng không lấy được thê tử.

Tuy rằng hoàn cảnh của đại điệt khác với mình, nhưng ông ta nghe thê tử nhà mình nói, bà mối nhắc đến nhiều gia đình khác là vì bây giờ nhà bọn họ cũng có chút của cải, đến vì sính lễ của bọn họ, không chừng còn giống như Giang lão gia nói, đúng là có giảo gia tinh.

"Được, vậy con về nói chuyện với nương, nếu nguyện ý thì mấy ngày nữa con sẽ đến nhà cô nương đó một chuyến."

Hà Phú nghe được lời đảm bảo, sau đó mới cõng Tứ thúc trở về nhà, Tứ thẩm Hà gia vừa thấy bọn họ đi vào liền chạy tới: "Cha hài tử, chàng sao rồi?"

"Phụ thân." Hà Phán cũng mở to đôi mắt quả đào, lo lắng hô to.

Tứ thúc Hà gia mở hai mắt khi nghe tiếng hô của thê tử và nữ nhi, nhìn thấy các nàng thì lộ ra nụ cười an ủi: "Nương hài tử, Phán Nhi, phụ thân không sao, phụ thân dưỡng thương vài ngày là không sao nữa."

“Lão Tứ, lão Tứ, để nương nhìn xem một chút.” Hà gia nãi nãi cũng chạy ra khỏi nhà chính, theo sau là nương của Hà Phú và Nhị thẩm Hà gia.

"Nương, người đừng lo lắng, con đã bôi thuốc, dưỡng mấy ngày là tốt rồi." Hà Phú cũng ở một bên giải thích, nhưng mấy người phụ nhân vẫn lo lắng, đuổi tới phòng ở của Tứ thúc. Nhìn kỹ sắc mặt Tứ thúc Hà gia, khi đó mới tin rằng ông ta không có việc gì.

Trước đó cả người ông ta toàn là máu, dáng vẻ huyết nhục mơ hồ, các nàng thực sự rất sợ hãi.

Hà Phú đi cuối cùng, trộm đưa thỏi bạc cho Tứ thẩm Hà gia: "Tứ thẩm, cầm lấy số tiền này, Tứ thúc đổ máu nhiều như vậy, cần phải bồi bổ nhiều thứ tốt vào."

“Phú ca, Tứ thẩm biết con tốt nhưng tiền này Tứ thẩm không cầm được. Yên tâm, trong tay Tứ thẩm vẫn còn một ít tiền, sẽ không thiệt thòi Tứ thúc con." Tứ thẩm Hà gia, Tôn Thị, tính cách có hơi nhát gan, bình thường cũng không nói nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là cái gì bà cũng không biết. Trong nhà này, đại phòng và nhị phòng đều nhớ kỹ ân tình của cha hài tử nhà nàng ta, khắp nơi đều giúp đỡ nàng ta, còn có đứa đại điệt này, cũng rất tốt bụng. Nhưng dù sao thì trong nhà không có ở riêng, các phòng kiếm ít tiền riêng cũng không dễ dàng, cho nên tiền này của hắn ta tuyệt đối không thể lấy.

Hơn nữa người đại điệt này đang cần làm mai, trong tay lúc nào cũng cần có tiền.

"Tứ thẩm, đây là tiền lúc trước nãi nãi đưa cho Tứ thúc chữa bệnh, tỷ phu Tô gia không lấy tiền, tặng cho Tứ thúc bổi bổ."

Tứ thẩm Hà gia, Tôn Thị nước mắt rơi lã chã, nỗi oán hận và áp lực dồn nén trong lòng không thể kìm lại được nữa, khóc đến mức cả người run rẩy: “Phú ca, con nói xem, một ngoại nhân còn biết đau lòng cho Tứ thúc con, vì sao thân huynh đệ lại hại nhau như vậy.”

Những lời này, Hà Phú chỉ có thể nghe nhưng không thể đáp lại, bởi vì đối phương là trưởng bối, sau khi giải thích vài câu về cách đun thuốc thì hắn ta rời đi. Khi đi qua tam phòng, hắn ta mới tạm dừng một chút, cuối cùng nhanh chóng rời đi, thẳng đến khi tới phòng của nương và phụ thân, hắn ta mới nói với họ chuyện Giang lão gia làm mai cho hắn ta, nương hắn ta nghe xong thì mừng rỡ, mấy ngày nay chuyện này làm bà ta tốn không ít tâm tư.

Muốn lấy cho nhi tử mình một người hiền lành hợp ý, nhưng lại sợ mình nhìn nhầm, sợ những bà mối răng vàng không ngừng đánh chủ ý, bây giờ có Giang lão gia làm mai, người Giang lão gia nói khẳng định sẽ không tệ.

"Phụ thân, người không cần lo lắng, tỷ phu Tô gia cho Tứ thúc thuốc tốt nhất, còn nói dưỡng thêm mấy ngày nữa sẽ tốt hơn." Hà Phú nhìn vẻ mặt phụ thân nhà mình gượng cười, biết là ông ấy đang lo lắng cho Tứ thúc, cũng ngán ngẩm vì trái tim lạnh giá của Tam thúc. Chuyện của Tam thúc Tam thẩm hắn ta không bàn luận, nhưng thật ra tình huống của Tứ thúc có thể an ủi phụ thân hắn ta.

"Hừ, kiến thức hạn hẹp, thật sự cho rằng Tô gia cần tiền thuốc của bọn họ chắc, không muốn trả thù lao, còn muốn tính toán, thử xem là ai làm bẽ mặt ai. Thật sự mất mặt, ta xem đến lúc đó Tứ thúc của con không sao, còn bọn họ phải nằm trên giường, đó là báo ứng." Nương của Hà Phú là người thẳng thắn, bà ấy mở miệng đã nói thẳng tâm tư của những người đó, khiến cho hai phụ tử Hà Phú đồng thời sửng sốt.

Bây giờ nương hắn ta cái gì cũng dám nói, nếu bị người khác nghe được, lại là một hồi kiện tụng.