Chương 31: Vân vụ trà sơn

Thôi Chi Hạo càng ấm ức, bất bình lại càng khiến cho Tô Nam cảm thấy thống khoái, hả dạ. Mấy ngày sau đó Tô Nam sắc mặt tươi tỉnh, tỏ ra vô cùng vui vẻ dễ chịu, Thôi Chi Hạo thì liên tục ấm ức, khăng khăng khẳng định rằng mình đã nhận sai người. Tô Nam của khi trước, đừng nói đến mặt mày hớn hở vui mừng, ngay cả một nụ cười cũng khó mà thấy được.

Để không phải nhìn thấy bộ dạng kia của Tô Nam nữa, Thôi Chi Hạo liền chuyển dòng suy nghĩ tập trung vào chuyện ruộng đất của Hà gia và khu đất hoang Giang gia. Phải biết rằng ngô ở đây rất mập bắp, có thể đạt loại hai. Nếu xong vụ này, với diện tích gieo trồng lớn như vậy, lương thực của Lăng Mặc bọn họ có thể nói là tăng hơn gấp đôi, không những không còn người chết đói, mà ngay cả giá lương thực cũng không còn cao nữa, nói không chừng sẽ có một phen chuyển mình cũng nên.

Quan trọng hơn là, tướng sĩ, binh lính trong quân đội cuối cùng cũng không cần lo lắng chuyện quân lương nữa, cho nên không chỉ Thiên gia rất coi trọng chuyện này, mà Thôi Chi Hạo cũng vô cùng để tâm, bất kể là ai, chỉ cần bọn họ muốn nhúng tay vào chuyện lần này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tô Thiến Ly thì lại vẫn luôn nhớ về ngọn núi nhỏ kia. Ngày hôm đó sau khi đem lá trà xao lên, cô đã tự mình thử một chút, quả nhiên là trà hảo hạng. Vậy nhưng chính khoảng thời gian đó, ngoại tổ phụ ở nhà cứ luôn kiếm chuyện làm ầm ĩ mọi thứ, tiểu phụ thân thì lại bận bịu, vì vậy cô tới giờ vẫn không thể tìm được cơ hội để nói chuyện này.

"Tiểu phụ thân, giờ người có rảnh không?"

“Có chuyện gì sao? Ta hiện tại chuẩn bị qua vườn thuốc xem một lượt.” Nữ nhi còn nhỏ nên vẫn luôn là một hài tử ham chơi mau chán, trước đây đều rất chú tâm vào vườn thuốc, nhưng bây giờ đã nhiều ngày rồi, ngay cả đi qua nhìn một cái cũng không có.

Tô Thiến Ly lúc này mới sực nhớ ra, bản thân đã nhiều ngày quên mất chuyện thăm nom vườn thuốc báo lại cho phụ thân, cũng may là còn có phụ thân nhớ, bằng không thì... Tô Thiến Ly ngượng ngùng cười cười, "Tiểu phụ thân, con gần đây bận rộn nên quên mất hồi báo người."

“Con đó, tìm ta có chuyện gì?” Tô Nam làm sao có thể thực sự so đo tính toán mà trách mắng nữ nhi của mình, đưa tay nhấp lấy chóp mũi Tô Thiến Ly đầy cưng chiều.

"Tiểu phụ thân, người có nhớ trà lần trước chính con mang về không? Có muốn nếm thử chút không? Nếu thực sự là trà ngon, chúng ta phải nhang chóng mua cái núi nhỏ đó. Bằng không có người biết được mà giật mất, chúng ta không phải là tổn thất lớn sao?"

Tô Nam quả thật đã quên mất chuyện đó. "Đúng rồi, con đi mang tới đây cho ta thử xem. Nếu thực sự không tồi thì liền đi mua lại cái núi đó. Phụ thân hứa với Ly Nhi, nhất định trồng cho Ly Nhi một núi trà tốt nhất.”

Tô Thiến Ly vốn đã có chuẩn bị trước, đun sẵn nước nóng rồi mới đi tìm tiểu phụ thân. Nước pha trà này rất đặc biệt, cô đã đặc biệt nhờ Nhị cữu cữu của mình lên núi lấy nước suối từ trên đó xuống. Ấm nấu nước cũng là nhờ Đại cữu cữu cố ý vào tận trong thành mua về. Không chỉ vậy, cô còn vẽ ra một bộ dụng cụ pha trà lên giấy, đưa cho Tam cữu cữu đi tìm người nung ra một bộ ấm trà như đã vẽ. Có thể nói, vì núi trà của mình, Tô Thiến Ly đã tốn không ít tâm tư dồn vào lần thưởng trà này.

Đương nhiên cũng may rằng còn có những người cữu cữu thương yêu cô, không quản khó khăn, nhọc nhằn, chạy đôn chạy đáo vì cô hoàn thành ý nguyện.

Tô Nam nhìn bộ dáng pha trà của Tô Thiến Ly, trong lòng có chút rối rắm, người thường pha trà sẽ trực tiếp rửa trà trong tách, người khó tính, có kinh nghiệm thưởng trà hơn thì đòi hỏi công phu làm dậy mùi trà. Nhưng với Tô Thiến Ly trước mắt này, cô cư nhiên lại có thể đem cách pha trà thứ nhất và cách pha thứ hai cùng dung hòa trong một tách trà lớn, sau đó chia ra thành nhiều tách trà nhỏ. Nhìn sang bộ ấm trà đầy đủ dụng cụ, quả thực không tồi. Ngay cả dáng vẻ pha trà cuả Tô Thiến Ly cũng thực sự là cảnh đẹp ý vui. Tô Nam thoáng giật mình nhận lấy tách trà đã được Tô Thiến Ly pha xong, có thể dễ dàng cảm nhận một hương thơm vô cùng thanh mát của trà từ chóp mũi, hắn ngập ngừng nhấp một ngụm.

Nước trà vàng tươi, sánh dẻo, ngọt thanh, hương vị bám miệng, hậu vị lưu lại lâu, đọng tròn trong khoang miệng. Quả thực là trà ngon.

"Tiểu phụ thân, người thấy sao?"

"Chà, đúng vậy, quả thật là một loại trà ngon. Loại trà này không chỉ thơm, ngọt thuần ở đầu lưỡi, hậu vị còn lưu lại rất lâu. Khi nãy lúc con rót nước vào, hơi nóng vấn vít đọng lại trên lá trà, có mội loại mỹ cảm như đứng giữa mây mù trên đỉnh núi. Không bằng gọi nó là “Vân Vụ Trà Sơn” đi.” Tô Nam khẳng định đáp án của mình. Còn nhặt lên một ít là trà, trực tiếp đặt tên cho nó.

Tô Thiến Ly lẩm bẩm lặp đi lặp lại cái tên Vân Vụ Trà Sơn, nghe cũng rất hay. "Được, đặt tên cho nó là Vân Vụ Trà Sơn đi. Phụ thân, chúng ta khi nào thì đi mua lại ngọn núi ấy?"

“Chà, thơm quá, phụ tử hai người đang vụиɠ ŧяộʍ ăn gì vậy?” Kể từ khi Giang thị gặp Thôi Chi Hạo, hắn trở thành người duy nhất bên ngoài hai nhà Tô, Giang có thể ra vào được Tô gia. Tuy rằng người Giang gia nhìn thấy hắn ta cứ luôn trốn tránh, nhưng vẫn không có hành động ngăn cản gì việc hắn ra vào Tô gia. Vì vậy, vừa từ trong thôn trở về hắn đã trực tiếp đến đây.

Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy hương thơm đặc trưng,

ngửi xong đã thấy hai phụ tử ngồi dưới giàn nho cười nói trêu chọc.

“Con chó không thể khạc ra ngà voi, ở đây đang uống trà, ngươi có đem theo chén sao?” Tô Nam liếc mắt nhìn Thôi Chi Hạo cảnh cáo hắn ta không được ở trước mặt đứa nhỏ Tô Thiến Ly mà nói hươu nói vượn.

"Quả là trà ngon, trà này của nhà nào trồng, sao chưa từng thấy qua." Lúc chưa uống, chỉ cảm nhận qua mùi hương đã thấy thứ này không tồi. Đem một ngụm uống vào rồi, quả như dự đoán, ngọt thuần, hương thanh, vị trà giữ lâu trong miệng. Thực sự là trà tốt.

"Nó tên là Vân Vụ Trà Sơn. Bên ngoài không thể mua được. Nhân tiện, người vừa trở về. Có chuyện này cần giúp một tay.”

“Chuyện gì?” Thôi Chi Hạo thẳng thừng hỏi.

"Tô Thiến Ly thích ngọn núi phía sau khu đất hoang của nhạc phụ ta. Ngươi có thể giúp ta mua lại được không?"

"Tô Thiến Ly? Tiểu nha đầu, con mua ngọn núi nhỏ đó để làm gì? Đất không thể canh tác trồng cây, cũng không thể trồng hoa." Quan trọng là đây không phải vấn đề. Vấn đề là một nữ nhi nhỏ như vậy lại muốn mua một ngọn núi như kia để làm gì?

"Thôi thúc thúc, con muốn trồng trà ở núi đó, chính là loại trà mà thúc đang cầm trong tay." Tô Thiến Ly cười bày ra vẻ mặt vô hại, nhưng lại khiến cho Thôi Chi Hạo sửng sốt không thôi, nhìn xuống chén trà trong tay, lại hồi tưởng lại mùi vị trà trong miệng mình vừa uống. Hồi lâu mới phản ứng lại, Tô Nam khi nãy nói loại trà này bên ngoài không thể mua được, hóa ra là do đây là chính họ tự mình trồng được.

“Tiểu chất nữ, muốn mua ngọn núi này cũng không có vấn đề, có điều, ta đưa ra một yêu cầu nhỏ, đó là, trà này có thể tặng cho ta một ít đem về uống được không?” Thôi Chi Hạo ban nãy vừa uống liền đã thích loại trà này rồi.

“Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng hiện tại lá trà không có nhiều, chờ trồng xong vụ này rồi mới có thể đem tặng cho thúc được.” Hiện tại bọn họ chỉ có mấy lạng trà, làm sao có thể đem cho người khác?

"Được. Có lời này của con ta yên tâm rồi. Con cũng không cần nóng vội. Ta một lát nữa liền phái người đi làm việc này." Để có thể uống trà ngon, Thôi Chi Hạo tỏ ra rất tích cực, sang ngày thứ hai trời còn sáng sớm, khế đất ngọn núi kia đã được giao tận tay Tô Thiến Ly. Cô cầm khế đất chưa kịp định thần, nhìn thấy người đứng tên trên mặt giấy lại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Nam đang đứng mỉm cười phía bên kia.

"Phụ thân, như vậy là sao?"

"Ly Nhi, không phải ta hứa cho con ngọn núi trồng trà tốt nhất sao? Bây giờ mua được rồi, khế đất đương nhiên đứng tên con."

Tô Thiến Ly lại bị làm cho cảm động. Cô không phải là người không hiểu chuyện gì, khi mới tới đây, cô cũng biết rõ. Đừng nói những gia đình gia trưởng, ngay cả những người yêu thương nữ nhi, họ cũng chỉ là đưa ít tiền và của hồi môn khi gả nữ nhi đi. Trước khi xuất giá, tuyệt đối sẽ không đem tiền bạc giao vào tay nữ nhân, nói gì đến một ngành nghề sinh lời. Bởi trong tiềm thức của họ, mọi việc trong gia đình đều phải giao cho đàn ông gánh vác, nữ nhi dù sao sau này cũng phải gả đi lấy người ta, chẳng khác gì một bát nước đổ đi.

"Phụ thân, ngọn núi này thuộc về con, nhưng trà này lại thuộc về huynh đệ, tỉ muội ba người chúng con. Chuyện này, chúng ta sau khi trồng xong trà hãy bàn tiếp được không?"

“Được rồi, chỉ là như vậy thì đại ca cùng đệ đệ con chiếm được quá nhiều tiện nghi rồi.” Đôi khi nói chuyện với nữ nhi này, hắn hoàn toàn không nghĩ rằng mình đang nói chuyện với một hài tử chỉ mới vài tuổi, điều đó khiến hắn cảm thấy giữa hai người không phải là mối quan hệ phụ tử nữa, mà đúng hơn là như bằng hữu lâu năm vậy.

“Phụ thân, hiện tại người cho con một núi trà, sau này con sẽ trả lại cho người một núi bạc, ngồi đếm không xuể.” Tô Thiến Ly tưởng rằng phụ thân của mình đang ghen tị với đại ca và đệ đệ cô, liền lập tức nũng nịu, nép vào vòng tay Tô Nam nịnh nọt khiến hắn không thể không bật cười.

“Haha. Được rồi, phụ thân sẽ đợi đến ngày nhi nữ của ta tặng cho ta một núi bạc.” Tô Nam bị bộ dạng cùng lời nói của Tô Thiến Ly chọc cho cười lớn, tiếng cười không ngớt, cứ vậy vang xa.