Chương 29: Giao tình quá mệnh

Giang lão gia đưa Thôi Chi Hạo đến đây, vốn dĩ là muốn cho hắn xem tình hình của nữ nhi của mình, sau này hắn sống ở đây, để hắn quản thúc đám thuộc hạ của mình cho tốt. Nhưng ai mà ngờ vừa nhìn thấy được cảnh này thì lại nghe được sự thật năm đó, Giang lão gia luôn nghĩ rằng chuyện đó thật sự chỉ là một tai nạn, vì nói cho cùng thì chuyện gặp tai nạn trên vách núi cũng không phải là hiếm thấy. Nhưng ông ấy không bao giờ được rằng nữ nhi của mình lại bị người khác lên kế hoạch ám sát.

Mặc dù nữ nhi không tiết lộ thân phận của mình, nhưng nghe nàng nói, chuyện có liên quan đến vương phủ thì có thể chắc chắn được xuất thân của nàng không quá tệ.

Nhưng Thôi Chi Hạo lại sững sờ ngay tại chỗ, một lúc lâu cũng không hồi phục được. Hắn không ngờ rằng năm xưa tình cảnh này lại xảy ra với thê tử của thượng quan kiêm hảo hữu của hắn, thế nhưng điều khiến hắn phải kinh ngạc hơn đó chính là nữ nhi của Tô Nam vậy mà lại có thể có bản lĩnh này. Con bé chỉ mới có bảy tuổi, cái này thực sự là di truyền sao? Mỗi người họ đều có tài năng xuất chúng riêng của mình.

Tô Nam đương nhiên biết bọn họ đã nghe thấy rồi, nhưng bây giờ hắn không có lòng dạ nào để quản bọn họ, hắn đi đến bên cạnh nữ nhi, đau khổ mà ôm lấy cô: “Nha đầu à, con thế nào rồi?”

Tô Nam không hiểu lắm về thuật thôi miên, nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ của nữ nhi, thì cũng hiểu rằng làm việc này không hề dễ dàng.

“Tiểu phụ thân, sau khi nương tỉnh lại thì sẽ có hai khả năng, một là khôi phục lại ký ức trước đây, nhưng tính tình sẽ thay đổi, hai là tình hình sẽ còn nghiêm trọng hơn trước.” Tô Thiến Ly suy sụp tinh thần, trong lòng càng căm ghét những người đã làm hại nương của cô, tại sao không để cho cô gánh chịu tất cả những điều này.

Dù nữ nhi không nói rõ ràng nhưng Tô Nam hiểu rất rõ điều đó, nếu như Nhu Nhi hồi phục được trí nhớ thì nàng ấy lại phải chấp nhận mọi thứ xung quanh thêm một lần nữa, kể cả hắn. Trong lòng hắn đang rất mâu thuẫn, hắn vừa mong thê tử khỏi bệnh, lại vừa lo khi nàng ấy lấy lại được trí nhớ thì sẽ làm thay đổi mái ấm đang rất hạnh phúc này.

“Sẽ không sao đâu, con cũng đừng lo lắng quá.” Trong lòng Tô Nam cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng hắn không thể để lộ ra trước mặt nữ nhi được, bởi vì hắn là trưởng gia và cũng là trụ cột của gia đình này.

Tô Thiến Ly vừa mệt mỏi lại vừa đau đớn, tiểu phụ thân còn chưa kịp cho cô uống thuốc bổ thì cô đã ngủ thϊếp đi trong vòng tay của hắn, Tô Nam không yên tâm về thê tử, cũng không yên tâm về nữ nhi, vì vậy chỉ còn một cách là để họ ở cùng một chỗ và bảo vệ họ, hai nữ nhân này đều là hai người không thể thiếu trong cuộc sống của hắn. Nguyên một đêm, hắn chăm sóc họ và suy nghĩ rất nhiều, có một số suy nghĩ cũng dần dần thay đổi.

Buổi tối Tiểu Vân Tiêu đã ngủ lại ở Giang gia, nhưng vì lo lắng cho nương nên sáng sớm hôm sau, cậu bé đã dậy rất sớm để chạy về nhà. Vì cậu bé còn quá nhỏ nên không ai nói cho cậu bé biết tình hình của Giang thị, chỉ nói với cậu bé là nương đã ngủ rồi, bảo cậu bé ngày mai hãy đến thăm nàng ấy. Cho nên, vừa mới bước vào cửa cậu bé đã hét lên.

“Nương. Nương.”

Tô Nam cũng không kịp cản lại, chỉ thấy Giang thị đang nằm ở đó cau mày, sau đó mở mắt ra, ánh mắt bối rối làm cho trong lòng Tô Nam cũng đứng ngồi không yên.

“Nam Ca?” Một tiếng gọi Nam Ca, đã làm cho trái tim của Tô Nam như muốn rơi xuống đất, có lẽ trong lòng đang hy vọng rằng nàng đừng quên mất mà xa lánh hắn.

“Nhu Nhi, nàng thế nào rồi, có chỗ nào không khỏe không?”

“Không thoải mái lắm. Ta cảm thấy hơi đau đầu một chút.” Giang thị ngồi dậy, cảm thấy đầu nặng trĩu: “Nam Ca, tối hôm qua ta đã có một giấc mơ rất kỳ lạ.”

“Giấc mơ gì vậy?” Tô Nam tươi cười bước tới, cho dù cả đêm qua không ngủ, nhưng phong thái của Tô Nam vẫn rất tao nhã, không hề thể hiện ra một chút hốc hác hay phờ phạc nào.

Nhìn thấy toàn thân của trượng phu tao nhã như vậy, khuôn mặt của Giang thị khẽ đỏ lên, sau đó chia sẻ giấc mơ tối qua cho trượng phu nghe. Mặc dù Tô Nam đang được nghe kể về giấc mơ này ở bên tai, nhưng tất cả đều là những chuyện đã cũ, nàng ấy vẫn có ký ức về khoảng thời gian đó, nhưng nàng ấy vẫn không nhớ ra được mình là ai, và thậm chí nàng ấy còn xem như đó chỉ là một giấc mơ. Giống như Ly Nhi đã nói, nàng ấy đang cố đẩy lùi ký ức đó, cho nên nàng ấy mới từ chối nhớ lại.

Có vẻ như đây chính là tình huống thứ hai mà Ly Nhi đã nói!

Tô Nam cũng không biết nên vui mừng hay nên lo lắng.

Tô Thiến Ly vừa tỉnh lại cũng có cảm giác giống như vậy, nhưng bây giờ, tình trạng này của nương lại chính là kết quả tốt nhất.

Giang thị không biết sự phức tạp trong lòng của trượng phu và nữ nhi, thấy tiểu nhi tử chạy đến, sự chú ý của nàng ấy lập tức bị thu hút. Nàng ấy liền đưa tiểu nhi tử đi tắm rửa sạch sẽ và làm điểm tâm giống như mọi buổi sáng hàng ngày.

Tô Nam cũng tìm thời gian thích hợp để đến Giang gia báo một tiếng, để họ yên tâm mà trở về. Sau đó, đóng cửa lớn rồi đi ngủ, cũng không cần quan tâm hôm nay là ngày thu hoạch lúa mà ngủ đến mức hôn thiên hắc địa. Tô Thiến Ly ngoài việc vừa ngồi canh nương ngủ vừa nghĩ đến tình hình của nương, thì cô còn có thể làm được gì nữa?

Tiểu Vân Tiêu thì không quan tâm đến điều đó lắm, cậu bé mang theo chiếc thùng gỗ đặc biệt của mình và đi theo mọi người ra đồng. Nhìn thấy Giang lão cười nhìn cậu, còn trêu chọc cậu: “Tiêu Oa, chúng ta sẽ đi thu hoạch lúa, con mang theo cái thùng đó để làm cái gì vậy?”

Tiểu Vân Tiêu nhìn Giang lão nhị, nghiêm túc nói: “Mọi người cứ thu hoạch lúa đi, con đi bắt lươn, để về bồi bổ cho nương của con.”

Đáng lẽ Giang lão nhị còn muốn trêu chọc cậu bé tiếp, nhưng hắn ta lại nghĩ Tiêu Oa còn nhỏ mà đã có thể hiếu thuận như vậy. Lão Tam Giang gia lúc này cũng suy nghĩ lại, nhớ đến món ngon năm ngoái: “Nhị ca, huynh cứ đi trước, đệ đi lấy một cái thùng gỗ.”

“Lão Tam, đệ không cần quay lại đâu, ta đã mang theo một cái thùng gỗ đây. Phụ thân nói một lát nữa mấy huynh đệ chúng ta không cần phải cắt lúa, hay là đi bắt lươn với Tiêu Oa đi, bắt thêm nhiều một chút, cả đại tỷ và nha đầu của chúng ta cũng đều cần phải bồi bổ thêm chút.” Giang lão đại từ phía sau đi tới, giơ hai cái thùng gỗ trên tay lên, khiến cho Giang lão nhị và Giang lão tam đều sững sờ.

Khi Thôi Chi Hạo ra đồng để kiểm tra tiến độ của mọi người thì thấy huynh đệ Giang gia đang bắt lươn, hắn cũng không khỏi thắc mắc, họ bắt con này để làm gì? Khi nghe nói đây là nhân sâm trong nước, ăn vào rất tốt cho cơ thể, hắn vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng thấy có một chút hài hước. Người thì xắn tay áo túm lấy, một vài người khỏe mạnh đang cùng nhau bắt nó, ban đầu thì thấy hai cái thùng có vẻ to quá, nhưng bây giờ thì đã gần đầy rồi.

Thôi Chi Hạo nghĩ rằng tối nay sẽ có thể được ăn nó, nhưng hắn không biết rằng còn phải nuôi nó bằng nước sạch trong hai ngày thì mới có thể ăn được, điều đó càng làm cho hắn trở nên tò mò hơn.

Hai ngày sau, lúa của Giang gia cũng được thu hoạch xong, sau khi phơi khô và cân lên thì sẽ biết được kết quả cụ thể. Nhưng cho dù không đem đi cân thì Giang lão gia cũng biết rằng năm nay thu hoạch của bọn họ cao hơn các năm trước hơn ba mươi phần trăm, kết quả cân được gần bốn mươi phần trăm. Thành quả này làm cho khuôn mặt ông ấy đỏ bừng lên vì phấn khích, còn thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên vì vui sướиɠ.

Tô Thiến Ly lại rất thất vọng khi nghe được kết quả này, chỉ cao hơn ba mươi phần trăm trên một mẫu đất, cũng không đến 600 cân. Ở thời đại của Tô Khuynh, năng suất lên đến một nửa trên một mẫu, nhưng cô cũng hiểu rằng ở thời đại này làm được vậy đã là rất nhiều rồi. Có rất nhiều yếu tố tác động vào thành quả, mà ở thời đại này lại không có đầy đủ các yếu tố đó, sản lượng như bây giờ đã là rất cao rồi, cô cũng nên bằng lòng với nó.

Mà cho dù cô không hài lòng thì cũng không còn cách nào khác, đành phải tự nhủ với lòng là phải vui vẻ bằng lòng thôi!

Kiều thị không biết làm lươn nên đã nhờ Giang lão tam đi đến Tô gia để gọi Tô Thiến Ly, đúng lúc bị Giang thị nghe được. Nàng ấy đã từng ăn món lươn này vào năm ngoái, mặc dù màu sắc hơi đen nhưng ăn vào thì lại rất ngon.

“Ly Nhi, đợi nương một chút, nương sẽ đi với con qua đó.” Bởi vì sau chuyện của Giang thị ngày hôm đó, cánh cửa nhỏ giữa hai nhà Giang Tô đã bị đóng lại. Còn Giang thị thì đã quên mất mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, vậy nên nàng ấy không biết rằng bây giờ ở Giang gia có rất nhiều người ngoài.

“Nương, bên nhà ngoại tổ trồng được lúa chín sớm, thu hoạch được năng suất cao, nên đã có rất nhiều người từ nha môn đến đó. Nương có còn muốn đi nữa không?” Tô Thiến Ly thì thào nói nhỏ.

Nghe nói có rất nhiều người từ nha môn đến, vẻ mặt của Giang thị lập tức thay đổi: “Vậy, vậy thì nương sẽ không đi nữa, phụ thân của con đâu rồi, đã hai ngày nay rồi nương không gặp được ông ấy.”

Trong ánh mắt của Tô Thiến Ly chợt hiện lên một nỗi buồn, quả nhiên là như vậy!

“Thôi đại nhân tới đây trùng hợp lại là một bằng hữu cũ mà trước đây phụ thân đã từng gặp ở quân doanh. Cho nên hai ngày nay phụ thân đã ở cùng vị Thôi đại nhân đó ở bên nhà của ngoại tổ rồi.”

“Là bằng hữu của phụ thân con à. Vậy là người tốt rồi.” Giang thị nói vô cùng thiếu tự tin, trong ánh mắt của nàng ấy lóe lên sự miễn cưỡng.

“Chắc là vậy rồi, con cũng có nghe phụ thân nói bọn họ từng có mệnh giao tình.” Bởi vì chuyện của nương có liên quan đến vương phủ, tuy rằng không biết đó là vị vương gia nào, nhưng suy cho cùng thì cũng có liên quan đến quyền thế. Thôi đại nhân đã tình cờ nghe được, cô lo sợ rằng hắn sẽ nói ra bên ngoài, nên đã nhắc nhở tiểu phụ thân một chút. Tiểu phụ thân liền nói Thôi đại nhân và người là huynh đệ kết nghĩa, sẽ không ăn nói linh tinh, để cô không cần lo lắng nữa.

“Thì ra chuyện là như vậy à. Có phải là nương cũng nên đi chào hỏi một tiếng không, đây cũng là lần đầu tiên có bằng hữu của phụ thân con đến thăm nhà.”