Chương 28: Giang thị kinh, hồi ức

Lúc Giang lão gia biết tế tử quen biết vị khâm sai này, nhìn bộ dạng ông muốn nói lại thôi, Tô Nam nhìn ông như vậy cũng cảm thấy khó chịu, cười nói: "Cha, con ở trong quân doanh nhiều năm trước, cho nên có biết Thôi đại nhân."

“Quân doanh?” Giang lão gia sửng sốt, sau đó nhìn một lượt đánh giá Tô Nam, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, trong mắt đầy nghi ngờ, tế tử là thư sinh tay trói gà không chặt này lại đã từng đi quân doanh?

"Trong quân đội cũng có chức quan văn."

Thôi Chi Hạo một bên im lặng nghe nhạc phụ và tế tử nói chuyện, khóe miệng giật giật. Tuy rằng tính tình đã thay đổi, nhưng bản lĩnh lừa gạt người vẫn không giảm, nhưng hắn không hiểu được, nhìn thấy Tô Nam đối với nhạc phụ này rất kính trọng, Giang lão gia cũng tốt với hắn, tại sao hắn muốn giấu giếm?

Hắn cũng thực sự bất ngờ, sau bao nhiêu năm không có tin tức gì không nói, còn lặng lẽ thành thân cưới một nữ nhi ở nông thôn. Nếu chuyện này lan ra, không biết sẽ có bao nhiêu người kinh ngạc muốn rớt cằm, nhưng hắn cũng khá tò mò, nữ nhân Giang gia đến tột cùng là có mị lực như thế nào mà có thể khiến cho vị này từ bỏ những thiên kim quý nữ đó, mà cưới một người nữ nhi ở nông thôn?

Khi Giang lão nhị nghe tỷ phu nói hắn từng đi quân doanh, ánh mắt sáng lên nhìn hắn, Tô Nam thấy vậy nhưng cũng không để ý, không nói đến việc nhạc phụ có đồng ý cho đi hay không. Ngay cả bản thân hắn cũng không muốn gửi lão Nhị đến doanh trại, hiện tại không thể so với năm đó.

“Nếu mọi người đều quen biết, vậy ta cũng không quanh co lòng vòng. Thôi đại nhân, không biết điều lệ của ngài khi tới nơi này là làm gì.” Mặc dù Giang lão gia tin lời tế tử, nhưng không có lời nói chắc chắn, trong lòng ông vẫn luôn không yên tâm.

Thôi Chi Hạo nghe xong, nhìn về phía Tô Nam dò hỏi, sau khi thấy hắn gật đầu mới mở miệng nói: "Giang đại bá, Chi Hạo lần này tới ngoại trừ làm khâm sai phụ trách xác nhận thống kê này, về sau cũng sẽ là Tri Châu của Thông Châu. Ý của Thánh Thượng là đem Thông Châu là châu phủ đầu tiên làm thí điểm, rồi sau đó mở rộng ra các châu phủ khác."

"Ngài cũng yên tâm, lần này Thánh Thượng vốn điều Tri Châu Tri Phủ về kinh thành, nhìn thì như là thăng quan, kỳ thực là minh thăng ám hàng*. Cho dù sau này bọn họ cũng hiểu được, không nói bọn họ không có năng lực gây rối loạn, mà nếu có thì cũng có ta ở đây trấn thủ Thông Châu này, cũng sẽ làm cho bọn họ không thể với tay tới được.” Thôi Chi Hạo không nói ra lời này, hai người bọn họ ở nơi đó theo lệnh của Thánh Thượng, chỉ sợ là tiền đồ cũng dừng ở vị trí tứ phẩm. Nếu bản thân còn đi tìm đường chết, không nói vị trí tứ phẩm này không giữ nổi, chỉ sợ thê nhi gia tộc đều sẽ bị liên lụy.

(*Minh thăng ám hàng: bề ngoài thì thăng chức nhưng thực tế bên trong lại thầm hạ quyền lực của người ta xuống)

"Được, được, thật tốt quá." Giang lão gia cũng không phải là người dễ cảm động, nhưng vào giờ phút này ông lại không nhịn được mà đỏ mắt, có trời mới biết mấy ngày hôm nay ông lo lắng đến mức nào, còn không dám chợp mắt, chỉ sợ...

"Cha, không sao, không sao." Tô Nam không ngờ trong lòng nhạc phụ lại có nỗi sợ hãi sâu như vậy. Nhưng mà, hắn trước kia cũng từng làm việc ở nha môn, đối với thủ đoạn của người làm quan này, hắn nhất định là biết rõ ràng.

Nếu không phải hắn ở đây, nhạc phụ cũng không có bản lĩnh này, chỉ sợ kết quả đúng là khó có thể đoán trước được.

Giang lão đại trước đây thật sự không hiểu nỗi lo lắng và sợ hãi của phụ thân mình, nhưng sau khi nghe vị khâm sai này nói, vẫn có cái gì đó không hiểu, trong lòng vì bản thân ngu dốt mà cảm thấy hổ thẹn.

"Cha, nương… Nương bị dọa sợ rồi, người mau đi xem một chút đi." Đang nói chuyện, Tiểu Vân Tiêu mặt đầy nước mắt chạy vào.

Ánh mắt Tô Nam lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy nhi tử mang theo bộ dạng sợ hãi, vội vàng bước tới an ủi: "Đừng khóc, tỷ tỷ con đâu.”

"Tỷ tỷ đang bảo vệ nương, nhưng nương bị dọa đến mức nói mê sảng, không còn biết ai nữa. Tỷ tỷ bị nương đẩy ra, ngã xuống đất, chảy rất nhiều máu.Tỷ tỷ kêu con đi tìm cha, cha, người đến xem một chút đi.” Tiều Vân Tiêu cũng bị bộ dạng của nương mình dọa sợ, nói xong sau đó cũng khóc rống lên.

“Phụ thân, người trước tiên trông chừng Tiều Vân Tiêu, con đi xem một chút.” Tô Nam nhìn nhi tử khóc thành như vậy cũng rất đau lòng, bản thân hắn cũng rất lo lắng cho nhà mình bên kia.

“Con đi đi, Tiêu Oa ở đây có ta rồi.” Giang lão gia cũng sốt ruột, nhưng ông cũng không thể bỏ nơi này được, hơn nữa ông còn phải giải thích tình huống đặc biệt của nữ nhi cho Thôi đại nhân, để bọn họ không cần phải qua Tô gia.

"Nương, nương đừng sợ, không có kẻ xấu. Đó là khách của ngoại tổ phụ, là đồng liêu của ngoại tổ phụ tới đây để gặp ông ấy." Dưới giàn nho trong sân đình Tô gia, Giang thị thu mình trong góc, Tô Thiến Ly mặc kệ cánh tay mình bị thương nhẹ nhàng an ủi, nhưng không có hiệu quả lắm. Giang thị dường như rơi vào ký ức sợ hãi lúc trước, không ngừng nói nhảm, ánh mắt nhìn Tô Thiến Ly mang theo giận dữ cùng tủi thân, nhưng nhiều hơn là kinh sợ.

"Không, ta không có. Ta không biết. Ta không biết gì cả."

"Ta không lấy đồ của ngươi. Ngươi muốn gả vào vương phủ. Vậy ngươi đi đi, tại sao ngươi lại muốn gϊếŧ ta."

"Đại ca, nhị ca. Không được tin nàng, không phải là ngoài ý muốn. Không phải. Đừng ném ta xuống, ta sợ..."

“Ly Nhi, con có chắc có thể cắm châm xuống trong tình huống như vậy không?” Tô Nam khi tới nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia sát ý lạnh lùng, chỉ là trong giây lát liền biến mất, trong mắt chỉ có ôn hòa, thật cẩn thận đến gần hai mẫu nữ.

“Cha, làm là làm, nhưng con lo lắng nếu bây giờ lấy châm kim, ký ức của nương sẽ dừng lại ở quá khứ mà quên mất những chuyện mấy năm gần đây.” Bệnh tình của nương không phải ở thân thể, mà là ở trong lòng. Những ca bệnh tâm lý trước đây cũng có phần tương tự nên cô không dám hạ châm, nhưng tai họa kia biết đâu lại là phúc, đây có thể là cơ hội mà cô đã chờ đợi, một cơ hội để biết được sự thật trong năm đó, nhưng điều này cần sự phối hợp của tiểu phụ thân.

Cô chỉ hy vọng rằng tiểu phụ thân ở trong lòng nương không giống những người khác.

"Tiểu phụ thân, trong lòng nương tín nhiệm nhất, ỷ lại nhất chính là người. Người cố gắng an ủi nương xem, tốt nhất là làm cho nương nhận ra người."

"Được, ta sẽ cố gắng."

“Nhu Nhi, Nhu Nhi, ta là Nam ca, nàng làm sao vậy?” Tô Nam ngồi xổm xuống nhìn thẳng Giang thị, trong miệng luôn lặp lại những lời này, nhẹ nhàng mang theo cảm giác du dương. Tô Thiến Ly nghĩ, tại sao cô không phát hiện giọng nói của tiểu phụ thân hay đến vậy, làm người nghe bất giác sinh ra một cảm giác an tâm.

Thật lâu sau, khi Tô Nam và Tô Thiến Ly phải từ bỏ phương pháp này, Giang thị cuối cùng cũng có phản ứng, lẩm bẩm nói kêu Nam ca. Sự sợ hãi trong mắt từ từ biến mất, ở bên cạnh nhìn Tô Thiến Ly. Lấy mặt dây chuyền hạt ngọc bên trong ngực, đây là quà sinh nhật của tiểu phụ thân đưa cho cô, đi đến trước mặt nương, lắc qua lắc lại.

Tô Nam thấy rất kỳ quái, nhưng hắn không lớn tiếng ngắt lời, hắn tin nữ nhi của mình làm như vậy nhất định là có đạo lý.

Tô Thiến Ly đang thôi miên nương của mình. Thôi miên cần một cơ hội, hoặc nếu bệnh nhân sẵn lòng, dẫn đường cho nàng đi vào ký ức đã quên, còn một phương pháp là liệu pháp chấn thương, tái hiện lại tất cả mọi việc và buộc nàng nhớ lại quá khứ. Rồi sau đó từ từ xoa dịu và đưa nàng ra khỏi ký ức sự sợ hãi và đau thương kia.

Nhưng bọn họ không biết trước kia nương đã trải qua cái gì, cho dù có thể tàn nhẫn cũng không bắt đầu được. Hiện tại nương bởi vì chịu kí©h thí©ɧ mà rơi vào ký ức, cơ hội từ trên trời rơi xuống, Tô Thiến Ly làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Giang thị từ từ an tĩnh, nhắm mắt lại giống như đang ngủ, Tô Thiến Ly đưa mắt ra hiệu cho tiểu phụ thân, ôm người trên ghế mây mà nằm xuống, Tô Thiến Ly kết hợp với những lời nói vừa rồi nương của cô nói lúc hoảng sợ, hướng dẫn từng bước một.

"Nhu Nhi tỷ, tại sao tỷ lại vượt qua vách núi cheo leo. Làm thế nào mà tỷ lại rơi xuống vách đá?"

"Tổ mẫu, tổ mẫu bị bệnh, ta cùng đường tỷ cùng nhau vào kinh. Đại ca và Nhị ca tới đón, trên đường gặp nguy hiểm. Vì lên đường chúng ta đi qua vách núi đó. Chính là tới đoạn vách núi sau." Đến đây vẻ mặt của Giang thị trở nên sợ hãi, cơ thể khẽ run lên. Tô Nam bước tới, nhẹ nhàng khoác vai nàng, an ủi nàng và bảo nàng đừng sợ, hắn ở đây.

Quả nhiên Giang thị nghe thấy giọng nói của Tô Nam và từ từ bình tĩnh lại. Tô Thiến Ly tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng theo lời kể của nàng, hai phụ tử đứng ở bên cạnh, ánh mắt đều lóe lên vẻ lạnh lùng và sát khí.

"Những điều tồi tệ đó đã qua rồi. Giang lão gia đã đưa người từ vách núi về nhà. Từ đó có phụ mẫu yêu thương, đệ đệ kính trọng, trượng phu quan tâm chăm sóc, nữ nhi hiếu thảo, nhà cửa bình yên. Bây giờ trượng phu và nữ nhi đều ở cạnh người, chăm sóc người. Yên tâm ngủ đi, dụng tâm cảm thụ non xanh nước biếc, hoa thơm chim hót. "

Sau khi Tô Thiến Ly nói câu cuối cùng, chân mềm nhũn ngã xuống đất, thôi miên đòi hỏi sự tập trung cao độ, một chút sai sót sẽ dẫn đến hậu quả không dám tưởng tượng.