Chương 7: Chuyện ngoài ý muốn

Giang Nhạc nghe mà buồn cười, cô phụ đạo bài học cho Cát Vân Tuệ mà thành tích học tập của cô ấy không tiến bộ chút nào. Nhưng bài kiểm tra quan trọng thì lại nhớ kỹ.

Cát Vân Tuệ nhờ Giang Nhạc để lại bài kiểm tra là vì Tôn Khang, cũng là vì tâm tư bé nhỏ của mình. Mỗi ngày trời vừa tờ mờ sáng là cô ấy thức dậy, lấy vở trống ra chép lại tất cả bài kiểm tra một lần. Sau đó cô ấy đổi một cuốn vở khác dùng bút màu sắc khác nhau để chép đáp án tiêu chuẩn ra. Chữ viết gọn gàng, sắp xếp rất trật tự bài bản.

Cát Vân Tuệ học nghề một năm rưỡi, thì cũng thức khuya dậy sớm, cần cù chăm chỉ chép cho Tôn Khang một năm rưỡi.

Trước khi đi theo người trong trấn đến Hải Thành làm việc, Cát Vân Tuệ khóc sướt mướt, chỉ xin Giang Nhạc một chuyện.

“Lúc cậu nghỉ thì cho anh ấy mượn xem là được rồi.” Cát Vân Tuệ dò xét sắc mặt cô, ngập ngừng nói: "Hoặc là tạm thời để ở chỗ anh ấy cũng được. Tôn Khang sắp xếp mọi thứ rất gọn gàng ngăn nắp, cất rất kỹ, sẽ không làm mất đâu. Khi nào cậu muốn ôn tập thì bảo anh ấy đưa lại. Có được không?”

“Không được.”

“Năn nỉ cậu đó, Giang Nhạc.” Cát Vân Tuệ lại muốn khóc, "Anh ấy chăm chỉ như vậy, anh ấy không giống mình. Do hoàn cảnh nên anh ấy bị chậm trễ, mình..."

“Được rồi được rồi. Tôi nhớ thì sẽ đưa cho anh ta.”

Cát Vân Tuệ lập tức nín khóc mỉm cười: "Giang Nhạc tốt, cậu là tốt nhất, cậu là đại tiên nữ.”

Nói là đồng ý, nhưng số lần Giang Nhạc nhớ tới không nhiều lắm. Cô cũng lười xuống lầu vòng qua nhà bên cạnh, nên trực tiếp đẩy cửa sau ra ban công, mặc kệ người có ở đó hay không cô để trên bàn rồi đi ngay.

Lần thứ hai, bên Tôn Khang có thêm một cái ghế dài có thể giẫm lên.

Coi như biết điều, cô nghĩ.

Thỉnh thoảng hai người có gặp nhau, nhưng vẫn ít nói chuyện và giao tiếp với nhau.

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào mùa xuân năm lớp mười hai.

Lúc Giang Nhạc đẩy cửa đi vào là chín giờ sáng, Tôn Khang lại đang ngồi trên giường, nửa người đắp chăn mỏng, hơi thở dồn dập. Vừa thấy cô thì anh lập tức nhanh chóng nhét thứ gì đó vào dưới chăn.

Sau khi Giang Nhạc kịp phản ứng lại cũng không vội rời đi. Cô bước đến gần, ngồi ở bên giường.

“Bận thế à, Tôn Khang.” Cô nói.

Tôn Khang bất giác lui về phía sau.

“Còn chuyện gì nữa không?” Giọng anh có chút khàn khàn.

“Có chứ, chỉ là sợ quấy rầy anh.” Giang Nhạc nói chuyện, tay đột nhiên thò vào trong chăn.

Tôn Khang bất ngờ không kịp đề phòng, khi ý thức được cô muốn làm gì thì lập tức lấy tay đè lại. Làm sao anh có thể để cho cô lấy đi được. Nhưng mà Giang Nhạc trở tay lại di chuyển dọc theo đùi anh trực tiếp nắm lấy thứ kia. Da đầu Tôn Khang tê dại, đến khi phục hồi tinh thần lại thì chỗ hơi phồng lên dưới chăn đã trống không.

Giang Nhạc sửng sốt khi thực sự cầm thứ đó trên tay.

Đó là một cái khăn, màu sắc, hoạ tiết hoa văn, tính chất cô không thể quen thuộc hơn. Đây là khăn cô treo trên ban công không biết đã bị gió thổi đi hồi nào.

“Đây là của tôi.” Giang Nhạc nhìn anh.

Tôn Khang: "Tôi biết.”

“Không phải chứ.” Giang Nhạc lập tức hiểu ra, cô giễu cợt anh, “Tôn Khang, anh thay lòng nhanh vậy sao?”

“Có thể trả lại cho tôi không?” Tôn Khang nói.

Giang Nhạc cảm thấy mới lạ, cô không ngờ da mặt Tôn Khang lại dày như vậy, "Trả lại cho anh làm gì? Khăn thì có ích lợi gì?"

Cô ung dung ngồi vào mép bàn, trong nụ cười mang theo vài phần ác ý: "Như vầy đi, Tôn Khang. Nếu anh tiếp tục thì tôi sẽ đưa cho anh.”

Tôn Khang ngẩng đầu nhìn thẳng Giang Nhạc. Anh quen biết cô gần sáu năm, nhưng chưa từng nhìn mặt cô một cách nghiêm túc như thế này dù chỉ một lần. Anh không thích cô. Lần đầu tiên gặp mặt anh đã xác định mình không thích cô, không thích ánh mắt xoay tròn, không thích khuôn mặt tươi cười giả tạo của cô.

Anh rất ghét cô nhưng vẫn nhặt chiếc khăn cô đã dùng.

“Tiếp tục đi.”

Giang Nhạc cố ý muốn trêu chọc anh. Cô chính là muốn nhìn anh luống cuống, nhìn anh bày ra dáng vẻ nhẫn nại quen thuộc, lại không có biện pháp gì với cô.

Tuy nhiên lần này cô nghĩ sai rồi.

Tôn Khang tiếp tục.

Hiển nhiên anh cũng không thật sự tốt tính như bình thường hay biểu hiện ra ngoài.